Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 131: Nhổ cỏ tận gốc

 Tôi điều chỉnh lại tay cầm ngọn giáo và thủ thế, sẵn sàng cho đòn tấn công tiếp theo.

Mặc dù hàng loạt chiêu thức ma thuật và mũi tên ballista không ngừng bay về phía tôi, nhưng chúng đều biến mất khi chạm vào bức tường phòng hộ của Fragarach.

Vũ khí hạng S+ là một tồn tại áp đảo ở cấp độ này.

[Cái thể loại vô lý gì thế này…?] - Nàng tiên ngơ ngác lẩm bẩm - [Làm sao... sao ngươi lại có một thứ như vậy chứ? Phá hủy chiếc phi thuyền chỉ bằng một đòn?!]

"Thế mà tôi lại có đấy."

Tôi ném Gungnir thêm một lần nữa.

Trong khoảnh khắc, ngọn giáo lại biến thành tia sét hoàng kim, lóe lên từng tia chớp chết chóc và xuyên thủng mạn tàu cách đó hàng chục mét.

 Xoẹt xoẹt xoẹt!

Các lớp thép và hợp kim của những con tàu này không thể ngăn cản được một [Thần khí] như Gungnir.

[Đợi đã, xì tốp! Dừng tay lại!]

Bang!

Chiếc phi thuyền thứ hai bắt đầu mất kiểm soát và lảo đảo.

Tia sét vẫn hoành hành dữ dội, khói đen tuôn ra mù mịt. Khi động cơ của chiếc phi thuyền bị hư hại nặng nề, nó bắt đầu rơi vào khoảng không và cuối cùng thì phát nổ.

Khi tôi vẫy tay, ngọn giáo quay trở lại bàn tay tôi như chiếc booomerang.

Vẫn còn bốn chiếc phi thuyền.

'Cái thứ ba.'

Tia sét thứ ba được phóng ra.

Phi thuyền mục tiêu quay ngoắt lại, cố tẩu thoát nhưng vô ích. Ngọn giáo đâm xuyên qua các điểm trọng yếu của phi thuyền, khiến chúng vỡ vụn và máy móc văng tung tóe.

[Sao có thể như thế được…?]

Khuôn mặt của nàng tiên trở nên xám xịt.

Phớt lờ Thuyền trưởng Iselle đang đứng ngơ ngác ở đó, tôi phóng tia sét thứ tư.

Lần này, ánh chớp thậm chí còn tấn công cả những anh hùng đang nhảy dù xuống.

Những tia sét ngoằn ngoèo thiêu đốt họ, và họ rơi lả tả như những con thiêu thân.

Tia sét thứ năm xuyên thẳng vào một chiếc phi thuyền.

Một lần nữa, phi thuyền tuôn ra khói và lửa, rồi rơi xuống.

Hàng trăm anh hùng đã chếtt.

Nhờ hiệu ứng của kỹ năng Thiên nhãn, tôi có thể nhìn rõ từ xa.

Hầu hết đều là những người của lãnh địa này và mới được tái sinh. Cũng có vài anh hùng xa lạ, có lẽ là được liên minh cử tới.

'Sẽ không có lần thứ hai đâu'

Sẽ không có đau đớn.

Cơ thể của họ sẽ bốc cháy và biến mất ngay khi tiếp xúc.

Khi còn lại hai chiếc phi thuyền....

<Đợi đã!>

Tôi dừng bàn tay đang định giơ ngọn giáo của mình lại.

Một chiếc phi thuyền nhỏ tiến về phía tôi. Những giọng nói được khuếch đại vang vọng từ phòng điều khiển trên boong.

<Chúng ta, chúng ta đầu hàng. Nếu ngươi thả chúng ta trở về, Liên minh sẽ không truy cứu chuyện này. Chỉ là…>

Bùm!

Một tia sét màu xanh đánh vào phòng điều khiển.

Những mảng kính vỡ tan cùng với ngọn lửa. Chiếc phi thuyền bốc cháy và bắt đầu từ từ lao xuống theo hình xoắn ốc.

Bây giờ chỉ còn lại một cái.

Đó chính là chiếc phi thuyền cỡ trung, chở kẻ ngốc tự gọi mình là Vua Hải Tặc hay gì đó.

Sau khi lấy được Fragarach, tôi búng tay.

Tôi quàng ngọn giáo lên lưng và bước vào phòng điều khiển, lái con tàu Chủ nghĩa tư bản hướng tới phi thuyền kia.

Dù chưa bị sét tấn công trực diện, chiếc phi thuyền này cũng đã rách nát.

Khẩu đại pháo ma thuật đầy kiêu hãnh bị uốn cong sang bên phải, các cột trụ và lan can bị phá hủy hoàn toàn.

Một bên boong tàu đang bốc cháy. Nàng tiên oai nghiêm đứng kiêu hãnh ở đuôi tàu đã biến mất.

Kịch.

Cuối cùng, mặt trước của hai chiếc phi thuyền đã chạm nhau.

Nắm chặt ngọn giáo, tôi leo lên boong của chiếc phi thuyền còn lại.

"Ôi chúa ơi!"

“Ôi, đại hiệp!”

Cánh cửa dẫn vào trong tàu bật mở và mọi người tràn ra ngoài.

Khoảng mười bảy người phủ phục trước tôi và bắt đầu cúi chào.

“Chúng tôi có mắt mà không thấy Thái sơn! Chúng tôi đã phạm tội vô lễ nghiêm trọng!”

“Hãy tha mạng cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ trở về và sống một cách tử tế!”

“Trong nhà tôi có một cô con gái và một người vợ Thú nhân…”

Tiếng la hét và tiếng kêu của họ trộn lẫn với nhau, nghe thật khó hiểu.

Tôi duỗi thẳng cây thương của mình và nói.

“Tôi không có việc gì với các người. Tiên nữ đâu?”

Tất cả họ đều chỉ vào phòng điều khiển cùng một lúc.

Tôi bước về phía trước. Đi được vài bước, một người đàn ông đang nức nở, sụt sùi túm lấy vạt áo tôi và ngã xuống.

“Làm ơn đưa chúng tôi đi cùng!”

"Tránh ra."

“Nếu quay lại, chúng tôi sẽ bị tổng hợp. Tất cả chúng tôi đều sẽ chết!”

Thịch!

“Ối!”

“Hãy dừng sự phiền toái này lại.”

Tôi đẩy người đàn ông đó ra và đi đến phòng điều khiển.

Bước vào, tôi nhìn thấy bóng lưng tiên nữ, đang nhìn ra cửa sổ.

[Ngươi đã đến.]

Nàng tiên quay người lại.

Một cái que đang ở trong miệng cô ấy.

[Huh, đây có phải là chiếc kẹo cuối cùng trong đời ta không…?]

Nàng tiên ngậm cây kẹo như hút thuốc lá, và há miệng ra.

[Ta thua rồi. Vì vậy, hãy dừng việc này lại và quay trở lại đi.]

“Mang dầu tới đây.”

[Ta sẽ không bao giờ cho…]

Xoẹt!

Một tia sét lóe lên từ mũi giáo Gungnir.

“Dầu đâu?”

[D-đợi đã, chờ một chút.]

Tôi giơ cây giáo lên.

Nàng tiên bối rối và lùi lại.

[Biến đi! Khốn kiếp! Thế là đủ rồi!]

“Đủ cái gì cơ?”

[Ngươi còn muốn làm gì nữa? Ngươi chưa hài lòng sao? Chúng ta đã mất rất nhiều phi thuyền và anh hùng. Chúng ta đã te tua rồi! Ngươi đã thắng! Ngươi còn muốn làm gì nữa?]

“Cô không biết cách đầu hàng ư?”

[Đ... được rồi, tôi sẽ đầu hàng! Tôi, Vua Hải Tặc Iselle, thừa nhận thất bại…]

“Chà, nhưng tôi không nghĩ là Master của cô sẽ chấp nhận chuyện đó.”

Nàng tiên gục đầu xuống.

Một lúc sau đó…

[Ngươi, tên khốn thối nát!]

Nàng tiên ném viên kẹo trong miệng đi, ngã gục xuống sàn và bắt đầu khóc.

[Rốt cuộc thì ngươi là ai! Là hung thần hay ác quỷ! Lần này ngươi thậm chí còn phá hủy mọi thứ mà Liên minh cho chúng ta mượn! Ngươi vẫn chưa thỏa mãn hả?]

“……”

[Hết rồi! Những chiếc phi thuyền ngươi đã phá hủy đều là đồ đi mượn. Chúng không phải tài sản của nơi này! Ngươi có biết số nợ đó là bao nhiêu không? Ta... hic! Ta sẽ không thể trả hết nợ, dù có làm việc cả đời. Và giờ ngươi lại hành hạ chúng ta nữa… Ngươi, ngươi, tên khốn ác độc!]

Nàng tiên nằm úp mặt xuống  đất, khóc lóc thảm thiết.

[Ngươi nghĩ rằng ta muốn trở thành thế này ư? Khốn kiếp!]

Nàng tiên ném chiếc mũ hải tặc của mình xuống.

Cô ấy tháo miếng bịt mắt ra và giẫm lên nó nhiều lần.

[Tôi muốn gặp một bậc thầy ngầu như Loki và đắm mình trong vinh quang…]

“……”

[Lúc đầu, Master của tôi cũng làm mọi việc một cách nghiêm túc lắm. Anh ấy cẩn thận nuôi dưỡng các anh hùng và liên tục mở rộng cơ sở vật chất, nhưng rồi đến một ngày nào đó, tất cả đã thay đổi…]

Nàng tiên tiếp tục nức nở.

[Tôi không muốn sống như một tên trộm... tôi muốn trở thành một vĩ nhân...]

“……”

[Đừng nhìn ta nữa! Ngươi muốn nhiên liệu, phải không?! Bên trong tàu, hành lang bên trái, phòng thứ hai! Có bình nhiên liệu đấy. Lấy đi. Và hãy kết thúc tất đi! Hãy giết cả ta nữa, ta sống làm gì nữa? Giết ta, giết ta đi!]

Với khuôn mặt đẫm nước mắt, nàng tiên lục lọi trong túi của mình.

Một đống giấy tờ nhàu nát rơi ra.

[Nếu tên Master chết tiệt đó không trở nên ngu ngốc, mọi người đã có thể cùng nhau leo lên tháp! Tôi đã chuẩn bị tất cả những hướng dẫn này! Bây giờ thì hết rồi!]

Nàng tiên ném tờ giấy đi.

Tôi đưa mắt nhìn một mẩu giấy chứa đầy văn bản.

<Giới thiệu về Phân tích Nhiệm vụ>

Đó là một trong những chiến lược tôi đã đăng trong diễn đàn.

[Hừm!]

Nàng tiên lấy tay áo lau mặt rồi đứng dậy.

[Ta sẽ không ra đi nhục nhã như những người chị em khác của mình. Ta sẽ chết thật phong cách.]

Nàng tiên cẩn thận đội lại chiếc mũ hải tặc và miếng bịt mắt, rồi tung bay chiếc áo choàng.

[Ngươi đang nhìn gì đó? Ta đã nói với ngươi mọi thứ rồi. Hãy lấy dầu và làm bất cứ điều gì ngươi muốn với lãnh địa này. Kết thúc nó đi. Tôi chán ngấy tất cả rồi.]

“…”

[Và dù ngươi là ai, đừng lạm dụng cái tên Loki nữa.]

Một tài khoản có một nàng tiên hướng dẫn.

Khi Master ngừng chơi một thời gian, và tài khoản bị khóa, nàng tiên cũng biến mất.

Tôi nhớ lại vẻ tuyệt vọng của Iselle hồi trước.

Cô ấy chỉ muốn sinh tồn.

'Chà, mình biết chứ...'

Mọi người đều muốn sống sót.

Không chỉ riêng tôi mà tất cả các anh hùng trong Pick Me Up đều như vậy.

[……]

Tôi quay lưng lại.

Tôi đã tha cho họ một lần. Nhung lần này sẽ triệt hơn. Tôi sẽ không để lại -  dù chỉ một chút cơ hội để lãnh địa này phục hồi.

Tiếng nức nở của nàng tiên vẫn vang lên.

Tôi dừng bước và thở dài.

"Này."

[Cái gì! Cứ đi đi!]

“Điều gì sẽ xảy ra với Master nếu cô không ở bên cạnh?”

[Ngươi đang nói về cái gì vậy?]

“Nếu cô biến mất, phòng chờ sẽ hoạt động như thế nào? Liệu nó có hoạt động bình thường không.”

Đôi mắt nàng tiên mở to đầy bối rối.

Cô ấy không hiểu ý tôi muốn gì.

Thuyền trưởng Iselle do dự rồi nói:

[Nếu ta không ở đây… có lẽ nó sẽ không hoạt động được.]

"Thật hả?"

Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)