Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 130: Tiên hạ thủ vi cường
Vài ngày sau, vào buổi chiều.
Tôi lặng lẽ bước vào bức tường của khe nứt không gian và thời gian. Trước mặt tôi là bộ khung của con tàu Chủ nghĩa Tư bản, nay đã được tháo rời. Xung quanh bộ khung sắt của nó, có thể nhìn thấy nhiều thiết bị máy móc và lõi mana hình tròn phát ra ánh sáng xanh.
Kịch
Cạch cạch.
Radi, trong bộ đồ màu vàng của thợ máy, đang miệt mài sửa chữa bộ khung.
Cô ấy đeo một chiếc thắt lưng lớn, treo đầy cờ lê, mỏ lết, búa và một chiếc túi nhỏ chứa đầy ốc vít.
"Làm cái đó mất bao lâu vậy, Radi?"
“Chà… Chúng ta quá thiếu nhân lực. Cần ít nhất một tuần, thậm chí có thể nhiều hơn nữa.”
Radi vừa nói vừa vén tóc mái ra sau và siết chặt một chiếc đinh vít.
Trên boong tàu, người bạn thân của cô – pháp sư trẻ Katiio đang truyền phép thuật vào lõi mana thời không.
Vô số vòng tròn ma thuật khác nhau cứ thế tuôn ra từ tay Kaitio, cuốn vào lõi mana và biến mất.
Sẽ thật tuyệt nếu chúng tôi có thể sử dụng chiếc phi thuyền này ngay lập tức, nhưng đáng tiếc là mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Theo Katiio, ngay cả việc xác định lại những giá trị mặc định về thời gian và không gian cho bộ chỉ huy của phi thuyền, cũng cần khá nhiều thời gian.
“Nhưng… tại sao anh lại nôn nóng thế? Có vẻ như anh muốn đi nơi nào đó à? Lẽ nào… anh muốn quay lại Harla?”
"Tại sao không?"
“Chà, anh còn định làm gì ở đó vậy?”
Katiio dừng tay lại khi một âm thanh ù ù vang lên.
[Này, tên khủng bố độc ác, có nghe thấy ta nói không!]
Một giọng nói lớn vang vọng qua khe nứt thời không.
Tôi ngẩng lên và nhìn quanh.
[Nếu ngươi có thể nghe thấy ta, hãy trả lời đi. Ta chính là Thuyền trưởng Iselle, người sẽ trở thành Vua Hải Tặc!]
Giọng nói phát ra từ bên trong chiếc phi thuyền.
Tôi bật cười, nhảy lên phi thuyền và bước lên boong tàu.
“Thiết bị liên lạc đang hoạt động à?”
[Thằng nhóc pháp sư, đồ phản bội! Ngươi dùng cách này để báo đáp những ngày tháng được ta cho ăn và che chở ở Harla ư? Chờ đấy! Khi quay lại, ngươi sẽ bị đánh năm trăm cái vào mông!]
Một hình ba chiều mờ mờ xuất hiện từ bảng điều khiển.
Một dáng người mảnh khảnh. Mặc trang phục màu đỏ, đội mũ hình tam giác và đeo băng bịt mắt, đó chính là tiên nữ của Harla.
Cô ấy cũng tên là Iselle, nhưng cô ấy tự gọi mình là Vua Hải tặc hoặc gì đó đại loại thế.
[Tên khủng bố khốn kiếp. Ngươi đã rửa sạch cái cổ của mình chưa? Ngày công lý tái hiện sẽ không còn xa nữa. Nếu bây giờ ngươi ăn năn và khóc lóc, may ra ta sẽ mủi lòng và cho ngươi một ân huệ!]
Thuyền trưởng Iselle bắt nhịp theo nhạc và bắt đầu nhảy một số động tác kỳ lạ.
[Mặc dù bão tố cuồng nộ và gió dữ dội thổi qua, nhưng Vua Hải Tặc không hề nản chí, cô ấy sẽ kiên cường đi tiếp! Hết lần này đến lần khác trỗi dậy với sức mạnh phi thường, Dẫn dắt hạm đội vàng của mình xuyên màn đêm. Bất khả chiến bại trên biển cả vô tận, Kẻ thống trị tối cao, cô ấy sẽ mãi mãi như vậy~♪]
“Có việc gì thì nói lẹ đi.”
[Đây là bài hát chủ đề của ta… Ngươi phải lắng chứ!]
Tôi đưa tay tới bảng điều khiển và chạm vào nút tắt.
[Ấy! Được rồi được rồi! Đừng tắt! Ta sẽ nói ngay đâu.]
Nàng tiên chỉnh lại góc chiếc mũ hình tam giác của mình rồi đứng thẳng lên.
[Ahem, ta đến để tuyên chiến.]
"Tuyên bố chiến tranh?"
[Ngươi sẽ ngạc nhiên đấy, kekeke. Theo lệnh của ta, hạm đội vàng đang tập hợp.]
Nàng tiên xoay người lại và chỉ về phía sau.
Rắc rắc. Màn hình ba chiều rung nhẹ, sau đó khung cảnh thay đổi. Trong khe nứt thời không, có một nhà chứa lớn, với nhiều phi thuyền xếp thành hàng.
[Thấy sao hả? Chỉ nhìn thôi cũng ấn tượng rồi phải không?]
"Cô đến đây để khoe khoang à?"
“Cô ấy sẽ tiếp tục nói, ngay cả khi anh không muốn nghe.” - Katiio lẩm bẩm với vẻ chán nản.
Thật vậy, bất chấp tôi có nghe hay không, nàng tiên vẫn tiếp tục.
[Ta liên lạc với ngươi vì ta muốn cho ngươi một cơ hội.]
"Một cơ hội?"
[Đúng vậy, một cơ hội đặc biệt để gia nhập hạm đội bất khả chiến bại này. Chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Cơ hội cuối cùng của ngươi! Chẳng bao lâu nữa, lãnh địa của ngươi sẽ biến thành biển lửa dưới sự bắn phá của chúng ta.]
Nàng tiên ho vài lần và vênh mặt lên.
[Thành tích của ngươi… chà, cũng… cũng rất ấn tượng!. Hàn Israt! Sát Long nhân, Thợ săn Golem, chiến binh bất khuất trong cơn bão cát. Ngươi xứng đáng được chia sẻ vinh quang cùng ta. Nào, hãy gia nhập cùng ta.]
'Chắc là cô ấy đã xem các video trên MyTube.'
Rẹt rẹt, rè rè
Một thiết bị bên cạnh bảng điều khiển phát ra tiếng động và có thứ gì đó bắn ra.
Tôi nhặt nó lên.
<Tuyên chiến>
<Ta, thuyền trưởng Iselle, xin tuyên bố một thách thức công bằng và thẳng thắn với ngươi….>.
"Anh định làm gì?" – Kaitio đứng bên cạnh tôi và hỏi nhỏ.
“……”
“Dù Master của tôi khá tệ hại nhưng không phải kẻ dễ bắt nạt đâu. Anh ấy thực sự đã thành công vài lần trước đây rồi”.
Thật vậy, bảy chiếc phi thuyền là một chiến lực khá hùng hậu. Chưa kể, anh ta có khoảng một trăm anh hùng được tuyển chọn kỹ lưỡng, hoặc có thể là nhiều hơn.
<Việc chuẩn bị đã hoàn tất. Ta đã nhận được đủ sự hỗ trợ. Ngày tàn của ngươi sắp đến rồi, Muahahahaha!>
“Việc chuẩn bị đã xong ư?”
<Hạm đội này sẽ nghiền ép các ngươi tuyệt đối! Muahahaha!>
“…”
<Ta có thể chiến đấu và giành chiến thắng trước bất kỳ ai!>
"Thế cơ à."
Click.
Tôi nhấn một nút trên bảng điều khiển và hình ảnh ba chiều tắt phụt.
Tôi nói với Katiio, người đang nhìn tôi với vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Hãy chuẩn bị để chiếc phi thuyền này có thể khởi hành ngay lập tức.”
“Anh đừng đùa! Nó vẫn đang được bảo trì… Chúng tôi đã tháo dỡ các tấm chắn bên ngoài. Trong tình trạng này, chỉ một phát bắn có thể biến nó thành một đống sắt vụn…”
"Không sao đâu. Chỉ cần đưa tôi tới đó thôi.”
Lời tuyên chiến đưa ra, có nghĩa là việc chuẩn bị chiến đấu đã hoàn tất.
Tiên hạ thủ vi cường.
“……Sẽ mất 10 phút.” – Radi vừa nói vừa lững thững bước đi.
“Này! Cậu…!”
"Chúng ta có thể làm được. Chúng ta chỉ cần đưa nó trở lại vị trí ban đầu.”
Tôi bỏ lại hai người đang tranh cãi phía sau và bước ra khỏi khe nứt thời không.
Tôi nhìn lên bầu trời màu đen sẫm. Anythg không online.
<Vậy là… ngài sẽ sử dụng “nó”.>
“Nếu không phải bây giờ thì là khi nào?”
Triệu hồi vũ khí từ Niflheimr.
Chỉ có thể dùng được ba lần. Rất khó sử dụng trong khi làm nhiệm vụ và phải tránh ánh mắt của Master.
Nhưng bây giờ, mọi điều kiện đã được đáp ứng.
<Việc chuẩn bị đã hoàn tất, thưa Chúa tể. Tôi có thể thi hành bất cứ khi nào ngài ra lệnh.>
Tôi gật đầu và quay trở lại phòng của mình.
Không có gì đặc biệt. Mặc áo giáp, treo vỏ dao găm, mang theo bình thuốc.
Chỉ vậy là xong.
"Anh định đi đâu?"
Tôi tình cờ gặp Edis khi đang đi ra khỏi hành lang,
“Chỉ đi dạo chút thôi.”
Tôi trả lời một cách thờ ơ và đi ngang qua.
Trở lại khe nứt thời không, hai người đang chờ đợi.
“Chúng tôi đã xoay sở xong. Việc thiết lập vị trí cũng đã hoàn tất.”
Radi lau mồ hôi và nhìn lại chiếc phi thuyền. Khung của nó vẫn còn lộ ra.
Katiio càu nhàu: “Thật là một hành động ngu ngốc. Chỉ cần một cú đánh là nó có thể sụp đổ.”
"Cảm ơn."
“Anh thực sự sẽ đi à? Chỉ có một mình anh, trong khi họ tụ tập cả trăm người chờ sẵn. Hay là anh định phản bội mọi người… Không, nếu đúng như vậy, tại sao anh lại thuyết phục tôi…”
Tôi gõ nhẹ vào đầu Katiio.
"Tôi sẽ trở lại sớm thôi."
“……”
“Hãy giữ bí mật về sự kiện ngày hôm nay. Đừng nói cho ai biết.”
Bỏ lại hai người phía sau, tôi lên phi thuyền.
Khi tôi bước vào buồng lái, một hình ảnh ba chiều xuất hiện.
[Chủ nghĩa tư bản!]
[Chấp thuận quyền truy cập.]
['Chế độ tự động điều khiển' được đặt.]
Tôi chạm vào nút bắt đầu ở phía dưới.
Với một rung động nhẹ, chiếc phi thuyền bắt đầu di chuyển.
['Han(★★★)' bắt tay vào cuộc thám hiểm!]
'Lát nữa mình phải xóa Nhật ký hành động mới được.'
Tôi bước ra boong tàu.
Katiio đang ngước nhìn tôi.
"Chuyện quái quỷ……."
Katiio, dường như định nói điều gì đó với tôi, cuối cùng lại quay đầu lại.
"Anh muốn làm gì thì làm. Tôi chịu thua.”
Tôi mỉm cười im lặng.
Sau đó, chiếc phi thuyền xuyên qua vòng xoáy của các chiều không gian và nổi lên.
[Khu vực 1935 – Lãnh địa Townia]
Vẫn là khung cảnh hoang vắng đó. Không có gì thay đổi.
Tôi bước vào buồng lái và nhấn một nút trên bảng điều khiển.
[Này, tại sao ngươi lại cắt đứt liên lạc như vậy!]
“Master của cô, hiện tại hắn có online không?”
[Tại sao ngươi lại hỏi điều đó?]
"Trả lời câu hỏi của tôi."
[Ờ, không… Thế thì sao?]
"Tốt." - Tôi lên tiếng - “Hãy bảo mọi người chuẩn bị cho cái chết.”
Click
Tôi cắt đứt liên lạc và bước ra ngoài.
<Bắt đầu bước nhảy không gian!>
Một lần nữa, cảnh quan lại thay đổi.
Không lâu sau, thông báo của Hệ thống xuất hiện.
[Khu vực 3847 – Lãnh địa Harla]
Tôi hít một hơi thật sâu.
Ở phía bên kia của tòa tháp, vòng xoáy của thời không đang tuôn ra hết phi thuyền này đến phi thuyền khác. Trên mỗi chiếc phi thuyền đều được lắp đặt balistas, máy bắn đá và đại bác ma thuật – tất cả đều là những loại vũ khí hạng nặng mạnh mẽ.
‘Cái nào cũng xịn hơn phi thuyền này.'
Thật vậy, cả quy mô và trang thiết bị đều vượt trội.
Ngay cả khi Hội Liên minh giàu có, họ cũng sẽ không tặng những chiếc phi thuyền này miễn phí.
Đây chắc chắn là đồ cho mượn.
Âm thanh chói tai vang lên lanh lảnh.
[Đồ khốn kiêu ngạo!]
Trên một chiếc phi thuyền cỡ trung cách đó 50m, nàng tiên đứng với chiếc áo choàng tung bay.
Bên cạnh cô, một hàng phi thuyền nhỏ trôi nổi cạnh nhau.
[Ta đã nói với ngươi rồi, ta là một nàng tiên tàn nhẫn. Sẽ không có cơ hội thứ hai đâu!]
Nàng tiên nhìn về phía tôi và khịt mũi.
[Tình trạng phi thuyền của ngươi thế nào rồi? Ngươi thậm chí có thể chiến đấu với thứ rách nát đó sao? Thuộc hạ của ngươi đâu?]
“……”
[Dù sao thì, mọi chuyện đã muộn rồi! Ngay cả khi bây giờ ngươi có quỳ xuống và cầu xin, ta cũng không tỏ ra thương xót đâu!]
Rắc rắc!
Năng lượng ma thuật màu xanh lam bắt đầu tập trung tại những khẩu đại pháo được lắp đặt ở mũi tàu.
Tôi cởi chiếc găng tay da bên trái của mình ra.
<Master, bất cứ lúc nào.>
Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của mình.
Một ánh sáng vàng mờ nhạt đang xoay tròn trên bề mặt của nó, và các ký tự cổ ngữ từ từ hiện ra.
Một lượt xoay sang trái.
Sau đó hai lượt xoay sang phải.
<Tiếp nhận hoàn tất.>
Chiếc nhẫn được chìm trong ánh sáng vàng chói lọi.
<Triệu hồi vũ khí ngài đã chọn.>
“Số 47.”
<Có ngay.>
Tôi đưa tay phải về phía trước. Một cổng không gian màu tím đang cuộn xoáy quanh bàn tay của tôi.
Có thứ gì đó rắn chắc chạm vào đầu ngón tay. Khi tôi nắm lấy nó và rút nó ra, một thanh kiếm trắng sáng chói lóa xuất hiện.
Chíu!
Xoẹt xoẹt
Một khẩu đại pháo ma thuật mang sức mạnh của tia sét bắn thẳng về phía tôi.
Tôi vung nhẹ thanh kiếm lên.
['Fragarach (S+)' hấp thụ đòn tấn công!]
Đột nhiên, không gian phía trước trở nên mờ ảo, tia sét ma thuật dường như bị bẻ cong và hấp thụ vào lưỡi kiếm.
<Cái gì, cái gì vậy?> - Nàng tiên hốt hoảng kêu lên.
Tôi mỉm cười, nhìn Fragarach.
Một thanh kiếm cấp độ S+.
Nó có thể phản xạ, hấp thụ hoặc giảm thiểu sát thương từ đòn tấn công của đối phương.
Cấp độ của đạn pháo như thế này, hoàn toàn nằm trong khả năng xử lý của Fragarach.
“Số 89.”
<Có ngay.>
Tôi rút ra một quả cầu nhỏ.
Quả cầu trông giống như nhãn cầu, nhấp nháy những vầng hào quang màu tím.
Khi tôi đưa nó vào mắt trái của mình, quả cầu lóe sáng và biến mất.
[Kích hoạt khả năng đặc biệt!]
['Con mắt của Argus (S)' hiện đã có hiệu lực.]
[Kỹ năng nhận được – 'Thiên nhãn(Lv Max)']
Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.
Tôi nhìn chiếc phi thuyền trước mặt. Bề ngoài của nó trở nên trong suốt, để lộ bên trong.
Vô số thiết bị và linh kiện cơ khí, thậm chí cả những anh hùng di chuyển bên trong con tàu.
Thiên nhãn, là kỹ năng tối thượng để phát hiện điểm yếu của đối phương. Một kỹ năng cấp độ thần thoại, chỉ có thể kích hoạt bằng một vật phẩm đặc biệt.
'Phòng điều khiển ở bên dưới à?'
Những lõi ma thuật đang nhấp nháy màu đỏ.
[Cái gì, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao nó không có tác dụng chứ?!]
Những tia sáng bắn ra từ các khẩu pháo ma thuật đã bị Fragarach dập tắt hoàn toàn.
Ngay cả những mũi tên từ ballista và những viên đá từ máy bắn đá cũng vậy.
Do sức tấn công của đại pháo cũng khá cao nên Fragarach không thể phản xạ lại đòn tấn công, nhưng thế này là đủ.
“Số 11.”
<Có ngay>
Lần này, một ngọn giáo màu hoàng kim xuất hiện trong tay trái của tôi.
Là [Thần khí] Gungnir.
Xoẹt xoẹt!
Ầm!
Đột nhiên, hàng loạt tia sét từ bầu trời ập xuống và tập trung ở đầu ngọn giáo.
<Chúa tế, bây giờ ngài có thể thả thanh kiếm ra.>
Tôi gật đầu và buông Fragarach ra.
Thanh kiếm trắng lơ lửng trong không trung và bắt đầu tự di chuyển. Nó đã tích lũy đủ ma thuật để tự động phòng thủ.
<Con mắt của Argus và Gungnir, đồng bộ hóa hoàn tất.>
Tôi nheo mắt lại.
Ngoài lõi mana, có hai nơi khác đang nhấp nháy màu đỏ. Chúng là điểm yếu của chiếc phi thuyền trước mặt tôi.
Những tia chớp màu vàng gợn sóng trên lưỡi giáo.
Tôi cầm cây giáo và lên tiếng:
“Cô muốn thấy thế nào là nghiền ép tuyệt đối ư?”
[nghiền, nghiền ép?]
"Tôi sẽ cho cô thấy."
Tôi phóng ngọn giáo.
Véo!
Ngọn giáo lóe sáng và những tia sét hoàng kim bao phủ hàng chục mét trong tích tắc.
Tia sét xuyên qua lớp vỏ dày và bên trong rắn chắc của phi thuyền, xuyên qua lõi thứ nguyên, sau đó làm nổ đường dẫn nhiên liệu và xuyên qua phòng điều khiển.
Những anh hùng bị vướng vào đường đi của tia sét nhanh chóng biến thành tro bụi và biến mất.
'Một chiếc'
Bùm!
Chiếc phi thuyền phát nổ, bốc khói mù mịt.
Tôi đưa tay về phía trước. Ngọn giáo xoay tròn như boomerang và bay trở lại tay tôi.
‘Mình sẽ không để lại bất kỳ thứ gì.’
Không thể cướp lấy những phi thuyền này. Chúng tôi không có đủ nguồn lực cũng như khả năng vận hành nhiều phi thuyền như vậy. Hơn nữa, việc cướp nhiều phi thuyền như thế cũng gây ra nhiều nghi vấn rắc rối không đáng có.
‘Còn sáu chiếc phi thuyền.'
Tôi lẩm bẩm, và những tia sét lại bắt đầu tập trung ở đầu ngọn giáo.
----
Năm mới, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, luôn may mắn và thành công.
Nếu các bạn muốn lì xì cho mình, vui lòng chuyển tới số TK này nhé:
Lê Thị Thúy - 06062163301 TPBank
Phêeeeeeeeee
ReplyDelete