Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 127: Thuyết phục

 Kyiiiiing.

Sau một chuỗi âm thanh kỳ lạ, chiếc phi thuyền rơi vào khe nứt giữa các chiều không gian. Nó tự động dừng lại ở một nơi trống trải. 

Cuối cùng thì chúng tôi đã trở về.


“Phù! Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?”

Eloka bước lên boong, ngáp dài và nhìn lên bầu trời. 

Vẫn là màu xám xịt, nhưng đã xen lẫn vài tia sáng.


“Có vẻ như trời đã gần sáng rồi.” – Jenna lẩm bẩm.

“Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi.” – Eloka vừa nói vừa tự đấm lưng như bà cụ - “Này Han, anh không định lôi chúng tôi đi làm nhiệm vụ gì đó nữa đấy chứ??”

“Yên tâm, hôm nay là ngày nghỉ. Tôi có bao giờ nói dối cô không?”

“Hehe. Vậy tôi sẽ đi trước.” - Eloka cười khúc khích và đi xuống cầu thang.

Cạch. 

Cánh cửa phi thuyền đóng lại. Jenna và Neryssa cũng đi theo sau Eloka. 

Thành thật mà nói, tôi thực sự cảm ơn vì họ đã làm việc rất chăm chỉ. Chắc hẳn họ đã mệt mỏi vì căng thẳng về thể chất và tinh thần. Chuyến đi này chẳng khác gì một cuộc đột kích hầm ngục.


“Còn thằng nhãi đó thì sao?” – Velkist nhíu mày.

“Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy. Đừng lo lắng về điều đó.”


Nghe vậy, Velkist gật đầu và rời khỏi phi thuyền.


Tôi bước vào kho chứa đồ trên tàu. Ở đó, cậu bé bị trói bằng dây thừng và đang say ngủ.

‘Ngủ trong tình trạng như vậy ư? Chắc cậu ta mệt lắm rồi’ – Tôi lắc đầu và nhấc bổng cậu ta lên, rồi rảo bước đi tới boong tàu.


‘Liệu Master của mình sẽ phản ứng thế nào đây?'


Anytng vẫn chưa Online. Tôi không thể đoán được cảm giác của anh ấy. 

Bạn sẽ làm gì khi vào game và thấy mình bất ngờ nhận được một lô một lốc vật phẩm giá trị cao ngất, thêm một chiếc phi thuyền và cả một pháp sư 4 sao?

Đối với những người chơi ở cấp 30, đó thực sự là một gia tài.

Quan trọng hơn, anh ấy không hề ra lệnh cho chúng tôi thực hiện những việc này.

Tôi đã xóa lịch sử trò chuyện giữa tôi và gã Master Sinunoo kia, nhưng nhật ký vẫn lưu lại thông tin về cuộc xâm nhập của kẻ thù, màn phản công và chiến lợi phẩm mà chúng tôi mang về.

'Chậc, suy đoán mãi cũng chẳng được gì.'

Tôi khịt mũi và rời khỏi khe nứt, bế cậu bé trên tay.

Ở tầng dưới, nhiều anh hùng cấp thấp đang bận rộn đi lại, tay cầm cuốc và xẻng. Họ sẽ đi đến hầm ngục hàng tuần để khai thác nguyên liệu. 

Tôi lách qua họ, bước vào nhà trọ, mở cửa và ném cậu bé lên giường. 

Thịch.

Tôi tựa người vào ghế.

Mặc dù tôi đã trói cậu ta lại, nhưng theo tôi biết thì các pháp sư vẫn có những cách tấn công đặc biệt. Thế nên tôi không thể mất cảnh giác.

‘Mình sẽ nghỉ ngơi vài giờ cho đỡ mệt…’

Tôi khẽ nhắm mắt lại.

Và vài giờ sau, khi ánh sáng ban ngày chiếu qua cửa sổ, tôi tỉnh dậy.

“Ư ư ặc!”

Âm thanh làu bàu của cậu bé vang lên. 

Tôi quay lại nhìn.

Cậu bé đang quằn quại giận dữ, nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch.

Tôi đến gần và cởi sợi dây quanh miệng anh ấy.

“Này, ngươi… anh đưa tôi đến đâu đây?”

“Phòng của tôi."

“Tại sao lại đưa tôi đến nơi này? Thả tôi ra!"


“Không thể được.” - Tôi xoay ghế ngồi đối diện cậu ta, bình thản khoanh tay và trả lời - “Từ giờ trở đi, cậu sẽ ở lại đây và phụ trách phi thuyền.”

"Cái gì? Thật vô lý…”

“Có gì vô lý nhỉ? Làm sao chúng tôi có thể vận hành con tàu mà không có pháp sư? Còn cả công việc nghiên cứu, rồi làm vùa và chế tạo thuốc nữa. À, còn cả việc leo tháp nữa chứ. Sẽ thuận tiện hơn khi có hai pháp sư…”


Cậu bé nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ấy thêm lần nữa.


"Im đi! Anh thật vô liêm sỉ…”


['Katiio (★★★★)' đang tức giận!]


Chà, vậy ra tên cậu ấy là Katiio?

Một cậu bé mặt non choẹt, có mái tóc ngắn màu xanh đậm. Chiếc áo choàng pháp sư của cậu ta có nhiều hoa văn lòe loẹt. Nếu nhìn lướt qua, cậu ta có thể bị nhầm là một cô gái.

Cậu bé vẫn tiếp tục quằn quại như một con sâu bướm.


“Anh bắt cóc tôi và giờ muốn tôi làm nô lệ? Đồ khốn! Đi chết đi!"


Tôi gãi má.

Có vẻ như cậu ấy vẫn không sẵn lòng hợp tác.

Cộc cộc

Một tiếng gõ cửa vang lên.

“Oppa, là em đây. Chắc là anh vẫn chưa ăn gì.”

"Mời vào."

Jenna bước vào với một cái khay, đặt bánh mì và sữa. khi cô đặt chiếc khay lên bàn, ánh mắt của Jenna chuyển sang Katiio.



“Cậu nhóc này… chính là pháp sư ngày hôm qua à?”

“Kể từ bây giờ cậu ấy sẽ đồng hành với chúng ta. Hòa thuận với nhau nhé."

Tôi đặt cái khay xuống cạnh giường.

"Chắc cậu đói rồi. Ăn đi."

Cậu ấy chỉ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi phì cười và nói: “Nếu cậu muốn trốn thì càng phải ăn. Nếu không ăn, làm sao cậu trốn thoát được”.

Vừa nói, tôi vừa nới lỏng sợi dây quanh tay Katiio.

"Như thế có ổn không?" – Jenna nhíu mày.

"Yên tâm. Trong hoàn cảnh này, một mình cậu ấy không thể gây chuyện được đâu.”

Khả năng chiến đấu cá nhân của các pháp sư không cao lắm. Việc niệm phép mất nhiều thời gian, hơn nữa sức mạnh và thể lực của họ cũng rất kém. Thế nên tôi tự tin là mình có thể khống chế cậu bé này.

Tuy nhiên, mặt Jenna vẫn tối sầm.

“Ý em không phải như vậy. Cái này là em làm cho anh ăn mà, oppa.”


“…”


Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm tôi và Jenna. Không ai nói một lời.

Chí có tiếng Katiio nhai ngấu nghiến miếng bánh mì.

Hình như cậu ta có vẻ hào hứng khi biết rằng mình đang ăn mất đồ ăn của tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn Katiio.

Sau khi cậu ta uống cạn sữa, Kattio lên tiếng.

“Đừng cố tìm cách lung lạc tôi. Tôi sẽ không hợp tác với những kẻ hung ác như các người. Đồ kẻ cướp, đồ giết người!”

“Những kẻ hung ác?” – Tôi phì cười – “Vậy cậu có biết Master mình đã làm gì không?”


“Đ-Đó là…”


Đương nhiên là cậu ta phải biết.

Ngay cả khi cậu ta không trực tiếp tham gia các cuộc tấn công, dấu vết vẫn còn ở khắp mọi nơi. Những kẻ ở đó cũng hoàn toàn không giấu giếm về chuyện này.

Có thể, ban đầu gã Sinunoo chỉ định cướp vài thứ đồ lặt vặt. Đúng như tiên nữ kia đã nói, những cuộc va chạm ở mức độ “trộm cắp vặt” chỉ là màn chào hỏi thường thấy ở các game thủ.

Nhưng khi cảm thấy thu hoạch quá dễ dàng, hắn đã lún sâu vào bóng tối.

Các Master ở tầng 30 thường không được chuẩn bị tốt cho các cuộc đột kích. Họ thiếu nhân lực và cơ sở vật chất phòng thủ, và hầu như không có ai ở tầng 30 đủ sức sở hữu phi thuyền. 

Rất dễ cướp bóc của những người như thế. Chỉ cần phục kích vào lúc Master Offline, hoặc khi những anh hùng chủ chốt đi làm nhiệm vụ.

Giống như những gì chúng đã làm với Townia.

Thứ hắn cướp được, không chỉ có tài nguyên. Tôi tin là hắn đã bắt cóc rất nhiều anh hùng của lãnh địa khác và dùng họ làm nguyên liệu tổng hợp để thăng cấp cho những anh hùng của mình. Đó là lý do tại sao hắn sở hữu nhiều nhân vật cao cấp như vậy.

 “Cậu định nói là mình chẳng biết gì hả? Chà, tôi nghĩ cậu không táng tận lương tâm đến thế đâu nhỉ.”

“Tôi…không tôi…” - Katiio cúi đầu.

“Cậu cũng tham gia vào những việc đó.”

“Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi!”

Trong cuộc đột kích, tôi nhận thấy một số anh hùng có vẻ mất tập trung lạ thường. Họ không có ý định chiến đấu và chỉ chờ cơ hội để vứt bỏ vũ khí.

Chắc chắn họ là những người thuộc về lãnh địa khác. Những anh hùng này đang bị ép làm khiên thịt, và họ sẽ bị được tổng hợp khi trở nên vô dụng. 

 “Nhưng Master của tôi… Master của tôi không như vậy.” - Nước da của Katiio tối sầm lại - “Ban đầu anh ấy không như vậy. Hiện tại anh ấy… chỉ là…”

“Ồ, thế cơ à?”

“Tôi… tôi tin tưởng Master của mình…”

Lời nói của Katiio nhỏ dần.

'Tin tưởng Master?'

Tôi lắc đầu.

Người dùng không quan tâm đến suy nghĩ của các anh hùng.

Họ chỉ theo đuổi niềm vui của riêng mình. Rốt cuộc thì, trong suy nghĩ của họ, đây chỉ là một trò chơi.

Tôi cũng từng như vậy.

Mặc dù ban đầu các Master đều được hướng dẫn vào việc xây dựng lãnh địa và leo tháp, nhưng rất nhiều kẻ đã tự chuyển hóa thành linh cẩu. Và đó là con đường đầy cám dỗ đến mức chúng không thể quay đầu.

 “Hắn đã lún sâu rồi.” – Tôi thở dài - “Cậu có nghĩ hắn sẽ thay đổi không?”

“…”

“Hãy suy nghĩ về điều đó một cách cẩn thận. Cậu muốn phát huy khả năng của mình ở đây hay ở đó và làm một kẻ hung ác?” – Tôi cười khúc khích.

“Tôi đã lên kế hoạch rồi! Tôi đang định đưa ra một đề nghị!”

“Cậu định đề nghị gì thế? Dừng cướp bóc ư?”

Đối với các Linh cẩu, những anh hùng không nghe lời sẽ bị tổng hợp ngay lập tức.

Có lẽ Katiio cũng biết điều đó. Nhìn khuôn mặt tái mét của cậu ta thì biết.

"…Tội nghiệp." - Jenna lẩm bẩm - “Ít nhất thì Master của chúng tôi không như vậy. Anh ấy lắng nghe ý kiến của chúng tôi và lo liệu cho chúng tôi nhiều thứ.”

'Lên tiếng đúng lúc đấy.' – Tôi cười thầm

Cậu ta sắp buông xuôi rồi.

Đôi mắt của cậu ta không còn sắc bén và tràn đầy cảm xúc như ban nãy nữa. Tôi cá là chỉ cần thêm chút nữa…

 “Nếu cậu tham gia cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ đảm bảo một số điều.”

Dù giả vờ không nghe, nhưng tôi thấy tai Katiio lắc lư, như thể nó đang vểnh lên.

“Đầu tiên, cậu có thể sống mà không bị vắt kiệt sức vì làm thêm giờ.”

“…?!” 

Katiio há hốc mồm và nhỏm dậy.

Ngay lúc đó….

"Nói dối… Anh ta nói dối đấy." – Tiếng Eloka vang lên.

Cô ấy vào đây từ khi nào vậy?


“Quẳng cô ấy ra ngoài.” – Tôi thở dài.

“Ư ứ ư!”

Jenna bịt miệng Eloka và kéo cô ta ra khỏi phòng.

“Chúng tôi đảm bảo rằng cậu sẽ được nghỉ ngơi sau giờ làm việc. Cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong thời gian rảnh rỗi. Có phòng chờ và nhà tắm. Đồ ăn cũng nhiều nữa.”

"Nhưng…"

“Tên khốn đó có bao giờ quan tâm đến phúc lợi của cậu không?”

Có thể cậu ta đã được mời nhậu nhẹt hoặc thác loạn sau những lần cướp bóc thành công, nhưng tôi đoán là cậu ta không ham hố chuyện này.

 “Thứ hai, chúng tôi không tham gia vào những hoạt động cướp bóc vô nghĩa.”

“Nhưng hôm nay các người đã làm thế!”

“Vì họ tấn công chúng tôi trước. Cậu cũng biết điều đó mà, phải không? Chúng tôi chỉ tự vệ thôi”.

Katiio lại cúi đầu xuống.

“Tất cả chúng tôi đều hướng tới việc leo tháp và tập trung vào các nhiệm vụ. Chúng tôi không chú ý đến những chuyện vô bổ khác.”

“Nhưng mà, nơi này chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Đây không phải là nhà của tôi.”

“Cậu có gắn bó đặc biệt với ai ở vùng đất đó không? Người thân chẳng hạn?”

“Tôi không có … Hừ, đó không phải việc của anh!!”

‘Hmm, phản ứng vậy nghĩa là có.’

Tôi quyết định chờ đến lúc cậu ta nói ra sự thật. Còn bây giờ, tôi nói tiếp điều kiện thứ ba.

“Chúng tôi sẽ không phân biệt đối xử với cậu chỉ vì cậu đến từ lãnh địa khác.”

“Sao anh có thể khẳng định như vậy? Anh có phải là thủ lĩnh ở đây không?”

“Không hẳn, nhưng ít nhất tôi cũng có địa vị nhất định.”

Ít ai biết rằng, sự phân biệt đối xử là một vấn đề nghiêm trọng khi có nhiều anh hùng đến từ các khu vực khác nhau.

Ngay cả ở Niflheimr, cũng đã xảy ra không ít cuộc xung đột liên quan đến nguồn gốc và chủng tộc của các anh hùng.

“Đảm bảo nghỉ ngơi, ưu tiên nhiệm vụ, không phân biệt đối xử. Đây là ba điều tôi có thể đảm bảo.”

“Không làm thêm giờ, thật sao?”

“Đừng, đừng để bị lừa…*!^#*!#*!^*^#!(()&#!)^@”

"Bịt miệng cô ta lại." - Tôi quát lớn.

Đằng xa, tiếng hét của Eolka vẫn vọng vào từ bên ngoài cửa.

Tôi mỉm cười và nói: “Thật đấy.”

“…Thật đáng ngờ.”

Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)