Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 125: Đuổi cùng giết tận
Khi điều hành Niflheimr, có một quy tắc mà tôi đã học được về cách đối xử với đám linh cẩu: Đuổi cùng giết tận.
Trong lúc ấy, vết nứt không gian đang nuốt chửng chiếc phi thuyền.
Quay về phía phòng điều khiển, tôi đã giải thích kế hoạch cho các thành viên.
“Trong một cuộc tấn công bất ngờ, thời gian là mạng sống. Nếu chúng ta chần chừ, quân địch sẽ bao vây chúng ta, và với quân số ít ỏi như thế này, chúng ta sẽ bị tiêu diệt.”
“Eloka, ở đây cô rất quan trọng.”
"Hiểu rồi. Tôi sẽ cho chúng thấy….”
Tôi ngắt lời cô ấy.
“Những người khác hãy di chuyển nhanh chóng và cẩn thận. Đảm bảo không ai bị bỏ lại phía sau.”
“Chúng ta sẽ ổn thôi, phải không?”
"Tất nhiên rồi…" – Tôi vừa nói vừa rút kiếm - “Cho chúng biết cái giá phải trả, khi xâm lược vùng đất của chúng ta.”
Một luồng ánh sáng rực rỡ bao bọc tôi. Đó là tín hiệu dịch chuyển tức thời, khi phi thuyền đến đích
Ngay lúc đó….
[Quyền truy cập vào nhật ký hệ thống đã bị thay đổi.]
Trong ánh sáng rực rỡ, Bifroft tỏa ra hào quang màu đen.
“Huh?”
Khi tôi chớp mắt, thanh kiếm đã trở lại trạng thái ban đầu.
‘Quyền truy cập vào nhật ký… Ồ! '
Tôi ngạc nhiên và khẽ reo thầm. Điều đó có nghĩa là, tôi thậm chí có thể truy cập hệ thống từ các lãnh địa khác.
Đúng như tôi dự đoán, tin nhắn lần lượt hiện lên trước mắt. Đây là tin nhắn theo góc nhìn của chủ nhân lãnh địa này.
[Master, Phi thuyền 'Chủ nghĩa Tư bản' đã quay trở lại.]
[Nguy hiểm!]
[Master, các anh hùng từ phe khác đã xâm chiếm con tàu!]
[Họ đã trượt qua khe nứt không gian.]
Tôi nhìn lên cao.
Ở đó, bầu trời đang tỏa sáng rực rỡ.
'Tức là tên đó đang xem.' - Tôi cười khúc khích – ‘Càng tốt. Xem tận mắt thì càng ấn tượng’.
Hai người đàn ông to lớn đang tiến đến lối vào của phi thuyền.
“Lần này khá nhanh đấy! Kiếm được thứ gì ngon không?”
Cạch.
Cọt Kẹt.
Cầu thang nhanh chóng hạ xuống.
Với tốc độ này, ngay cả Master cũng phải…”
Tôi nhảy phốc xuống cầu thang.
"Ngươi… Ngươi là ai…?!"
Phập! Phập!!
Hai mũi tên bay ra từ khe hở trên lan can và cắm vào cổ chúng.
“Ư!”
“Argh!”
Tôi nhảy về phía trước và vung kiếm. Cả hai gã to lớn đều ngã xuống đất, máu phun ra.
[※Bảo hộ linh hồn anh hùng!]
[Linh hồn 'Kaz (★★)' đã bị hư hại!]
['Linh hồn Berald (★★★)' đã bị hư hại!]
[Nhắc nhở/Về phước lành bảo hộ linh hồn]
[Phước lành áp dụng cho những Master dưới lv 40]
[Những anh hùng ngã xuống có thể được hồi sinh dưới dạng 'Viên đá Linh hồn' sau một tuần. Tuy nhiên, chỉ số và kĩ năng sẽ bị hạ bậc vĩnh viễn]
[Nhắc nhở/ Về PVP]
[Khi xảy ra tình huống PVP, hiệu ứng hồi máu trong phòng chờ sẽ bị khóa.]
Trong lúc tin nhắn hiện trước mắt tôi, cơ thể của hai gã kia cũng biến thành ánh sáng và biến mất.
“Ở đây chỉ có hai tên thôi.”
Tôi nhìn xung quanh. Nếu các anh hùng khác còn đang phân tán, mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều.
Tuy nhiên…
[Master, đây là trường hợp khẩn cấp!]
[Kích hoạt hệ thống an ninh!]
[Có (Chọn) / Không]
Đối phương đã kích hoạt hệ thống cảnh báo.
RINGGGGGGGGGGG
Với một tiếng còi lớn, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
“Có vẻ như chúng ta đã bị phát hiện?” – Jenna ngó nghiêng.
“Kệ. Chiến thôi.”
Tôi nhanh chóng lao về phía lối ra.
Rẽ phải ở hành lang, và một quảng trường lớn hiện ra.
"Chết tiệt! Chuyện gì vậy?!"
"Dường như là những kẻ xâm nhập!"
“Chỉ có một tên thôi! Hãy chặt hắn thành từng mảnh…”
Quảng trường tầng 2, mười sáu người đàn ông đã nhanh chóng tập hợp. Mỗi người đều rút vũ khí của mình ra.
“Neryssa.” – Tôi hất hàm ra hiệu.
"Vâng."
Trên tay Neryssa là một chiếc hộp lớn. Theo mệnh lệnh của tôi, cô ấy vung chiếc hộp và hất chất lỏng bên trong hộp vào người chúng.
Đó là nhiên liệu từ bên trong phi thuyền. Xăng, dầu, hoặc thứ gì đó tương tự.
“Hãy mở đầu thật rực rỡ nhé. Các ngươi có thích pháo hoa không?
"Cái gì? Cái gì…"
Eloka đốt đuốc chỉ bằng một hơi thở
Tôi cười khúc khích và ném cây đuốc về phía chúng,
PHỪNG!
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
[Nguy hiểm!]
[Một đám cháy đã bùng phát ở quảng trường tầng 2!]
Eloka tiếp tục niệm phép.
<Hỏa Diệm! Nổ tung!>
Bùm, bùm, bùm!
['Linh hồn Alber (★★★)' đã bị hư hại.]
['Linh hồn của Diron (★★)đã bị hư hại.]
['Gedrick (★★)'… ]
Tin nhắn chết choc liên tiếp bật ra.
Tôi chạy về phía trước và hét lên:
"Giết hết bọn chúng đi."
Vút!
Mũi tên của Jenna bắn ra như tia chớp, găm vào đầu một trong những kẻ đang lăn lộn trên mặt đất. Velkist cũng rút kiếm ra và kết liễu hai tên đang giãy dụa.
“Neryssa, Eloka, đi theo tôi!”
"Hiểu rồi."
Khi ngọn lửa lan rộng, một làn khói độc hại cũng lan tràn khắp nơi.
Tôi chạy về phía trước, xuyên qua làn khói.
Mục tiêu là sảnh ký túc xá. Đằng sau cánh cửa đóng kín, có những tiếng bước chân và tiếng la hét ồn ào.
‘Chúng ta cần phải hành động trước khi chúng lấy lại được sự tập trung.’
Bang!
Tôi đạp tung cánh cửa dẫn vào sảnh.
Những anh hùng đang bận rộn chuẩn bị cho trận chiến, đồng loạt ngước lên nhìn chúng tôi.
Trước khi họ kịp làm gì, Neryssa đã ném bình nhiên liệu thứ hai.
Và Eloka nhanh chóng niệm phép.
<Hỏa Diệm! Nổ tung!>
Bùm!
Tin nhắn hệ thống nhanh chóng ập tới.
[Nguy hiểm!]
[Ngọn lửa đã bùng phát ở sảnh ký túc xá tầng 2!]
[Cơ sở vật chất bị hư hại nghiêm trọng.!]
“AAAAAAHHHH!”
“Cháy, cháy rồi!”
Qua ngọn lửa và khói, có thể nghe thấy những tiếng la hét đau đớn.
Eloka cười cay đắng.
“Trông chúng ta không khác gì những kẻ phản diện..”
“Đâu còn cách nào khác. Hoặc là chúng ta ra tay với chúng, hoặc chúng sẽ làm điều đó với chúng ta.”
Những người bị bỏng trở nên điên cuồng. Họ la hét và gáo khóc.
Những thông báo thể hiện trạng thái hoảng loạn, tuyệt vọng và sợ hãi của các anh hùng liên tục xuất hiện.
Nếu họ được chuẩn bị chu đáo, có lẽ chúng tôi sẽ phải hứng chịu thiệt hại không nhỏ.
Nhưng chúng tôi sẽ không cho họ cơ hội làm điều đó.
‘Phải tận dụng tình thế thuận lợi này.’
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Neryssa định chạy vào hành lang ký túc xá, nhưng không được. Có một rào cản trong suốt chặn đường.
Những kẻ xâm lược không thể vào bên trong ký túc xá. Đó là thiết lập của PickMeUp, nhằm bảo vệ sự an toàn tối thiếu cho những anh hùng.
Nếu họ trốn sâu trong ký túc xá, họ sẽ không sao cả
“Không sao” – Tôi lắc đầu – “Có rất nhiều việc phải làm.”
Không ngần ngại, tôi quay lưng lại.
“Tới tầng 1 nào.”
Tôi dẫn Neryssa và Eloka đi xuống cầu thang. Trước mặt tôi có mười anh hùng đang chờ đợi.
Người phụ nữ tóc đen ở phía trước rút kiếm ra.
“Những tên khốn này! Các ngươi sẽ phải bỏ xác tại đây!!”
[Simmi (★★★★)' đang thu thập quân tiếp viện!]
Hệ thống cho biết đó là một anh hùng 4 sao.
'Phản hồi nhanh chóng đấy.'
Xem ra nữ anh hùng này cũng là một kẻ có kinh nghiệm.
Tôi quay lại và bước lên cầu thang dẫn lên tầng 2.
"Đồ khốn! Ngươi đừng hòng chạy trốn!”
“Nghĩ lại thì, chúng ta chưa đốt nhà kho.” – Tôi nói với Jenna và Velkist đang chạy tới gần.
“Hả? Vậy là…”
“Hai người xử lý việc ở đây. Chúng tôi sẽ dọn dẹp nhà kho ngay bây giờ.”
“Đồ điên!” – Nữ anh hùng 4 sao hét lên. Nhưng tôi mặc kệ và tiếp tục rảo bước.
Những lúc như thế này, không cần phải ham hố chiến đấu.
Với ngọn đuốc trong tay trái, tôi bước về phía bên phải của quảng trường.
Khi tôi mở cửa, bên trong chất đầy hàng hóa và rương hòm.
‘Tên này… hắn không hề di chuyển cơ sở vật chất.' – Tôi tặc lưỡi.
Nhà kho vẫn ở vị trí mặc định ban đầu. Có lẽ là gã Master này chưa từng nếm qua cảm giác bị tấn công.
"Chết đi!!"
Có một cô gái trẻ lao vào tôi với chiếc chảo rán trên tay.
Tôi lướt qua cô ấy và chém một cú vào gáy. Cô ấy ngã xuống như cây chuối đổ.
'… Chắc đây là người quản lý nhà kho.'
Rất tiếc, lúc này không có chỗ cho lòng thương xót.
"Tiếp tục đi."
"Hiểu rồi."
Neryssa hất tung bình đựng nhiên liệu.
Tôi thả ngọn đuốc xuống, và…
Phừng!
[Nguy hiểm!]
[Một đám cháy đã bùng phát ở nhà kho tầng 2!]
[Thiệt hại vật chất rất lớn!! Bạn cần phải dập tắt lửa ngay lập tức!]
Ngọn lửa dữ dội bùng phát bên trong nhà kho.
Nếu mục tiêu là cướp bóc thì không ai làm một hành động ngu ngốc như vậy. Nhưng chúng tôi thì khác.
[Master, đã cập nhật kênh chat]
[Master, đã cập nhật kênh chat]
…
Có vẻ như tên Sinuoo kia đang làm gì đó ở kênh nhắn tin. Tôi khịt mũi và bỏ qua thông báo Hệ thống.
Bỏ lại đám cháy, tôi rời khỏi nhà kho.
Quảng trường cũng đã chìm trong biển lửa.
Khói và lửa tràn ngập không khí.
“Eloka, Neryssa. Tiếp tục đến xưởng thiết bị. Hãy đốt cháy tất cả.”
"Hiểu rồi." – Neryssa gật đầu.
“Chúa ơi… Tôi có cảm giác như chúng ta đã trở thành những kẻ phản diện thực thụ vậy.”
Khi Eloka còn đang lải nhải, Neryssa đã kéo cô ấy rời khỏi quảng trường.
[Cấp độ 'Ký túc xá' đã giảm!]
[Cấp 5 -> Cấp 3]
[Nguy hiểm!]
[Vật liệu trong nhà kho tầng 2 đã bị hư hỏng!]
[Da cấp (A) x2]
[Kim cương (C) x 3]
[Đá linh hồn cấp thấp… ….]
Những tin nhắn báo động tiếp tục vọt lên.
Tôi quay lại nhìn về phía đang diễn ra trận chiến.
“Bọn phá hoại! Đồ khốn nạn! Tao giết chúng mày!”
“Để xem ai sẽ chết!”
Velkist cười khúc khích. Tay cậu ta đang chảy máu, nhưng vết thương có vẻ không nghiêm trọng.
Trái lại, những kẻ phòng thủ có vẻ đang gặp khó khăn.
"Khụ!! Khụ khụ!!"
Quảng trường tầng 2 đã biến thành địa ngục rực lửa. Năm người chúng tôi có thể chịu đựng được nó nhờ khả năng kháng lửa đã lên cấp cao, nhưng họ thì khác.
'Trong tình huống này…'
Tôi vung kiếm và lao vào.
‘Dọn dẹp đám này đã!’
Khi tôi tham gia trận chiến, kết cuộc nhanh chóng được định đoạt.
['Linh hồn Simmi (★★★★)' đã bị hư hại!]
['Linh hồn Krixel (★★)' đã bị hư hại!]
['Linh hồn của Lloyd (★★★)'… ]
Nữ kiếm sĩ 4 sao khá mạnh nhưng cũng chỉ cầm cự được thêm một thời gian ngắn. Cô ấy không thể chịu được đòn tấn công tổng hợp của Jenna và Velkist và chết.
[Nguy hiểm!]
[Một đám cháy đã bùng phát tại xưởng thiết bị!]
Tôi đi xuống tầng một.
Lực lượng phòng ngự ở đây cũng đã bị tiêu diệt.
“Oppa, thế này chưa đủ sao? Nơi này đã bị phá hủy gần như một nửa rồi.”
Jenna lau má. Tay cô ấy bám đầy máu và tro.
“Em biết bọn chúng xâm lược lãnh địa của chúng ta…Nhưng cũng có những người vô tội.”
“Chưa đủ. Chúng ta vẫn còn việc phải làm.”
"Nhưng…"
"Đừng lo lắng. Tiếp theo, không cần giết chóc nữa. Chỉ phá hủy các cơ sở sản xuất là được.”
Có bốn cơ sở cốt lõi cần thiết cho mọi phòng chờ.
Ký túc xá, nhà kho, xưởng, sân tập.
“Chúng ta sẽ đốt cháy tất cả. Để đảm bảo rằng chúng không thể khôi phục được.”
Tôi mở cửa nhà kho ở tầng một, tưới dầu vào rồi châm lửa.
[Một đám cháy đã bùng phát ở nhà kho ở tầng 1…]
Thông báo về hỏa hoạn và thiệt hại liên tục xuất hiện.
Chúng tôi chia thành hai đội và đốt cháy nhiều tòa nhà khác nhau.
Không có sự kháng cự nào cả. Lực lượng chính đã bị tiêu diệt, những người còn lại dù đông nhưng trong cơn hoảng loạn thì chẳng khác gì lũ bù nhìn.
Tôi bắt đầu tính toán thiệt hại mà tên Master này phải hứng chịu.
“Để xem nào…Lực lượng chính bị quét sạch. Mất mát đồ vật, thiết bị. Kho chứa bị thiêu rụi hoàn toàn. Kho hàng bị thiêu rụi hoàn toàn. Quảng trường bị thiêu rụi hoàn toàn. Ký túc xá bị phá hủy một phần. Xưởng thiết bị không thể hoạt động được.”
‘Vẫn chưa đủ...’
Tôi nhờ những người khác giải quyết nốt công việc và đi lên quảng trường tầng hai. Ngọn lửa đã tắt, nhưng hầu hết mọi thứ - kể cả ghế dài và đài phun nước - đều đã biến thành tro bụi.
Tôi mở cánh cửa ở phía đối diện của khe nứt Không gian và Thời gian.
Đó là sân tập.
“Oái!”
Ở một góc góc, nhiều người đang co ro với nhau, run rẩy. Những khuôn mặt đầy sợ hãi. Một số thậm chí còn khóc.
Tôi tiếp cận họ một cách chậm rãi.
"Đứng yên!!" - Một thanh niên run run đứng dậy - “Chúng tôi sẽ chống cự bằng mạng sống của mình, và chúng tôi sẽ…”
"Bình tĩnh, tôi chỉ hỏi một câu thôi.” – Tôi thở dài – “Trả lời tôi, và mọi người sẽ an toàn”.
“Đ…được rồi, hỏi gì thì hỏi đi” – Thanh niên nọ lắp bắp.
“Pháp sư đâu?”
"Anh ta ở đằng kia." - Chàng trai lịch sự chỉ vào cánh cửa bên trái.
"Cảm ơn."
Tôi đến gần cánh cửa lớn có vẽ hoa văn. Đó là cánh cửa dẫn vào Xưởng Ma thuật.
Ngay khi tôi chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa…
[Ta không cho phép điều đó!]
Chíu!
Có thứ gì đó xuất hiện trước mặt tôi.
Hai đôi cánh trong suốt, khuôn mặt bầu bĩnh và thân hình nhỏ nhắn. Đó là nàng tiên hỗ trợ lãnh địa này.
Điểm khác biệt duy nhất là cô ấy mặc trang phục da màu đỏ, đội mũ cướp biển và bịt mắt.
"Tránh ra một bên."
[Không, thà chết ta cũng không đi!!]
Tôi nắm lấy đôi cánh của nàng tiên và ném cô ấy sang một bên.
[Nếu ngươi đưa anh chàng đó đi… làm sao ta có thể sống được… ước mơ trở thành vua hải tặc … ughh!]
Nàng tiên ngồi bệt xuống đất và bật khóc.
Hơi chạnh lòng, tôi dừng bước. Cô ấy liếc nhìn tôi một lúc và bắt đầu lẩm bẩm.
[Nửa năm đau khổ dưới tay một Master tệ hại. Ta vất vả lắm mới có được cơ ngơi này. Vậy mà giờ hết rồi! Hết thật rồi! Ngươi không thấy ta đáng thương sao?]
“…”
Tôi lặng lẽ mở cửa.
Bên trong Magic Hall thoang thoảng mùi hóa chất.
Trên chiếc bàn bừa bộn dựa vào tường, một cậu bé mặc áo choàng trắng đang ngủ ngon lành.
'Ngủ say trong sự hỗn loạn này ư...'
Cậu bé là một pháp sư.
Một anh hùng cao cấp, yếu tố thiết yếu không thể bỏ qua để vận hành phi thuyền.
Tôi đến gần cậu bé từ phía sau và vỗ nhẹ vào vai cậu ấy.
“Umm, ai đã đánh thức tôi dậy vậy…? Tôi đã làm việc ba ngày ba đêm … ugh!”
Tôi bịt miệng cậu bé và rút một sợi dây ra.
Ngay lập tức, tôi trói tay, chân, thân mình cậu ta lại.
“Á! Á! Ặc!”
Chưa kịp lấy one piece thì vua hải tặc bay cmnr
ReplyDelete