Gacha Vô hạn Truyện chữ - Chương 111: Trận chiến một chiều

Tôi đưa tay ra.

Một hạt cát bị gió cuốn và rơi vào lòng bàn tay tôi. Hơi nóng phả vào da tôi. Không khí nóng và ẩm đúng như tôi dự đoán, phù hợp với thời tiết của sa mạc thiêu đốt này.


"Nóng thật." - Velkist nheo mắt - “Nhưng cô gái này đang làm gì vậy?”


“Hình như cô ấy có một yêu cầu dành cho chúng ta.”


Nghe thấy giọng nói thay đổi, Prisis - người đang quỳ lặng lẽ - hé mở mắt. 

Đôi mắt vàng của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Anh, anh…!”

“Ổn chứ, bé con?”

“Làm sao anh lại đến được đây?” - Đôi mắt cô ấy run rẩy.

“Không phải cô đang tìm tôi sao? Tôi đến đây vì cô đấy.”

“Những người ở trước mặt tôi ban nãy…”

“Họ đang nghỉ ngơi ở nhà, đang ngủ say. Đừng lo lắng về họ.”

“Tôi không thể hiểu được! Anh đã sử dụng phép thuật ư? Không, ngay cả với phép thuật, điều này cũng…”

“Nào nào. Bây giờ không phải là lúc để tán gẫu, phải không?”


Xoẹt


Tôi nói trong khi giơ thanh kiếm ra: “Đầu tiên, chúng ta cần phải dọn dẹp những kẻ ở đằng kia.”


Ở phía bên kia đường, hàng trăm người thằn lằn đang tạo thành một đội quân, tấn công đám người tị nạn. Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng ngắn lại.


“Câu giờ để dân tị nạn trốn thoát, phải không? Tôi thích nhiệm vụ này.”


Jenna rút cây cung ra khỏi lưng.

Velkist và Neryssa cũng rút vũ khí ra khỏi vỏ.


“Không có thời gian rảnh rỗi. Hành động thôi.”

Tôi ngay lập tức di chuyển. Bốn thành viên còn lại của Tổ đội 1 cũng làm theo.


“Anh có… có ý định chấp nhận yêu cầu của tôi không?” - Prisis đuổi theo tôi với những bước đi ngập ngừng.


“Cô không thấy sao? Chúng tôi đang làm đây.”


Tôi lấy ra một lọ chất lỏng màu xanh lam từ túi của mình.


Là thuốc kháng nhiệt. Đối với Anytng, nó sẽ xuất hiện như một lọ thuốc thông thường. Tôi mở nắp và nhấp một ngụm. Bốn người còn lại cũng bắt đầu uống thuốc của mình.


“Đề nghị tiến hành nhiệm vụ.”


[Trưởng “Tổ đội 1”, “Han (★★★),” đề nghị bắt đầu một nhiệm vụ phụ. Bạn sẽ chấp nhận?]

[Có (Đã chọn) / Không]


[ing!]


[Bắt đầu nhiệm vụ phụ!]

[Tầng 25, Nhiệm vụ phụ]

[Loại nhiệm vụ – Phòng thủ]

[Mục tiêu – Câu giờ cho những người tị nạn trốn thoát.]

[Mục tiêu đặc biệt – Sự sống sót của NPC ‘Priz Al Raguna’]


Việc chuẩn bị đã hoàn tất.

Phần còn lại sẽ nhanh thôi.


“Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh. Tôi thậm chí không thể đếm được nữa...” - Prisis mỉm cười yếu ớt - “Nhưng tôi sẽ không cản đường anh. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh."


“Cô biết phải làm gì rồi chứ? Hãy ở phía sau chúng tôi, đừng bước tới.”

"Được rồi."


Cô ấy ngoan ngoãn lắng nghe.

Tôi cũng có khá nhiều điều muốn nói với cô gái này, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để nói điều đó.


“A! Tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đến các chiến binh còn lại. Những người khác mà tôi gặp hồi đó...”


"Xin chào." - Jenna cười toe toét.

Eloka duyên dáng gật đầu.

“Hai người sử dụng giáo và dao găm thì …”

“Edis và Aaron vẫn sống khỏe mạnh. Họ đang ở một nơi khác.”


“Mọi người đều an toàn… Thật là nhẹ nhõm.” - Cô ấy thở phào. 


“Sắp vào trận rồi. Hãy cẩn thận."


Prisis gật đầu với vẻ mặt căng thẳng.


Chát chát

Keeeng

Keukkeke


Tôi có thể nghe thấy âm thanh sôi sục từ bức tường hẹp ở phía đối diện.

Đó là tiếng kêu đặc biệt của lũ người thằn lằn. Tôi với lấy con dao găm ở thắt lưng bằng tay trái.


“Anh còn gì muốn nhắc không?”

“Quét sạch lũ ở phía trước thôi, phải không?”


“Ừ. Nhưng đừng lao về phía trước một mình.” - Tôi vừa nói vừa dừng bước.


Đồng thời, những người còn lại cũng dừng theo.


Tiếng kêu của chúng, bây giờ rất rõ ràng. Chúng đã ở ngay trước mặt chúng tôi. 

Tôi chỉ tay vào Prisis rồi chỉ về phía thùng rác. Prisis lao tới và cúi mình sau thùng rác. Tiếp theo, tôi duỗi thẳng ba ngón tay.


Ba.

Hai.

Một.


"Xông lên"

Chúng tôi lao ra khỏi con hẻm.


Kheouk!

“Áa!”

“Cứu chúng tôi, cứu chúng tôi!”

Keukeuku!


Tiếng la hét của con người và tiếng kêu lạnh lùng của lũ người thằn lằn.

Những âm thanh của da thịt yếu ớt bị xé rách trộn lẫn với nhau tạo thành một bản giao hưởng khủng khiếp.


Đôi mắt của gã người thằn lằn - kẻ đang dùng kiếm đâm một người phụ nữ ngã xuống bên đường - bắt gặp ánh mắt của tôi.


Đôi mắt màu vàng với con ngươi thon dài run rẩy trong hốc mắt.


“Kyrk?”


Thịch!


Tôi ném con dao găm - xuyên qua mắt của gã người thằn lằn.  


“Kkieeek!”


Chưa dừng lại, tôi lao về phía trước.

Khi thanh kiếm quét một đường, cổ của gã người thằn lằn bay lên không trung. Thi thể không đầu nghiêng xuống đất, phun máu như suối. 

Không chỉ có một tên.


Tôi nhanh chóng điều chỉnh tư thế và đâm hai lần nữa.

Hai gã người thằn lằn còn đang ngơ ngác gần đó, đã bị thanh kiếm của tôi đâm xuyên qua và bất tỉnh.


[Người thằn lằn Lv.21] X 17


“17 tên. Hãy tiêu diệt chúng trong vòng 10 giây!”

"Hiểu rồi!"


Bụp, bụp, bụp!


Những mũi tên được phóng ra liên tiếp từ chiếc cung ngắn của Jenna.

Ba mũi tên liên hạ gục ba mục tiêu. 

Neryssa sử dụng con dao găm của mình để kết liễu ba Gã người thằn lằn bị thương mà Jenna đã bắn trúng.


“Ở đây thật hỗn loạn. Thời tiết thì tệ hại” - Eloka lẩm bẩm.

Đường phố đã ngổn ngang thi thể. Các tòa nhà bốc cháy phừng phừng.


“Nếu không có lọ thuốc của anh ta, mọi thứ có thể sẽ khó khăn hơn nhiều...”


Eloka bắt đầu niệm phép.

Môi cô ấy cử động và trong khoảnh khắc tiếp theo...

Kwakwakwak!

Ngọn lửa bùng lên.

Hai gã người thằn lằn không thoát khỏi vụ nổ, nhanh chóng biến thành cát bụi và biến mất.


Niệm phép tốc độ cao. Đó là phép thuật Hỏa Bộc mà Eloka mới học được trong thời gian gần đây.


“Kiralalala!”


Một Người thằn lằn nhảy lên và vung ngọn giáo.


Với chiều cao khoảng 2 mét, cơ thể mảnh khảnh của nó di chuyển rất linh hoạt. Nhưng tôi đã đoán được và vung kiếm để chống lại nó. Lưỡi kiếm dày của Bifröst dễ dàng cắt xuyên qua cây giáo và sau đó cắt phăng thân thể của sinh vật đó chỉ bằng một nhát chém. Nửa trên cơ thể của Người thằn lằn bay lên trời, nửa còn lại phun ra máu và nội tạng như một đài phun nước.


“Cuối cùng thì cũng được vận động sau bao ngày tù túng. Thỏa mãn ghê.” - Velkist cười khúc khích. 

Đường phố đã đầy máu. Mọi tên người thằn lằn đều đã bị xử lý.


Một người phụ nữ vừa được cứu thoát, ôm đầu lẩm bẩm ngạc nhiên.

“Là sao? Sao chuyện này lại xảy ra được…”


‘Họ vẫn không thể nhìn thấy chúng ta.’ - Tôi thầm nghĩ.


Nước da của người phụ nữ đang nhìn vết máu trở nên tái nhợt.

“Là ma ư? Có ma à?”


Những người sống sót bắt đầu ló ra,  từ nhiều nơi khác nhau.

Giữa các tòa nhà, dưới gầm bàn và dưới thùng trái cây.

Họ xem xét kỹ lưỡng khu vực chúng tôi đứng, với vẻ mặt ngơ ngác.


“Cảm giác này thật kỳ lạ.” - Jenna nhận xét.

“Đừng lo lắng về điều đó. Chúng ta chỉ cần làm công việc của mình.”

“Nhưng... những người đó dường như không có ý định chạy trốn.”

“Vậy thì họ sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chết, phải không?” - Velkist vừa nói vừa lau máu trên lưỡi kiếm của mình.


“Không phải là ma đâu.”

Từ một con hẻm, Prisis xuất hiện. Cô nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Nếu ở lại đây, mọi người sẽ chết. Đi tới cổng phía đông.”


"Huh? Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?”

"Cô là ai?"

“Họ đang bảo vệ chúng ta.” - Prisis liếc nhanh về phía chúng tôi - “Có vẻ như chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy họ.”


“Cô đang điều khiển những con ma này phải không?”

“Tôi không có loại sức mạnh đó. Tôi chỉ nhờ cậy họ mà thôi.”


Một tên lính bước ra từ nhóm người sống sót.

“Đừng giả bộ! Ta biết ngươi là ai. Prisis, kẻ phản bội của Đế quốc! Ngươi đã triệu hồi quỷ dữ bằng cách bán linh hồn của mình phải không? Và con quái vật trong suốt đằng kia… Bugh!”


Người lính bị đánh mạnh vào sau đầu, gục xuống.

Phía sau hắn, một cô gái trẻ cầm xẻng đang thở dốc.

“Đám lính khốn kiếp. Dùng người dân làm lá chắn chạy trốn, lại còn lẻo mép". 


Cô ta quay sang Prisis: "Dù sao cũng cảm ơn. Tất cả những gì chúng tôi phải làm là chạy tới cổng, đúng không?”

Prisis gật đầu.

Người phụ nữ nhìn quanh những người sống sót và nói.

“Mọi người, đi thôi.”

"Được rồi."

“Dù là quỷ hay ma, nhờ có cô mà chúng tôi mới sống sót. Chúng tôi sẽ không quên ơn này.”

Mọi người xếp thành một đoàn và bắt đầu tiến về phía cổng phía đông.


Thấy vậy, Prisis thở dài.

“Có vẻ như tôi đã thành công.”


“Nhưng nơi này không an toàn.”


[Người thằn lằn Lv. 21] X 93

[Pháp sư thằn lằn Lv. 25] X 5


Bên kia đường chính, gần một trăm Gã người thằn lằn đang tập hợp thành nhóm và tiến về phía chúng tôi.


‘Còn lại bao nhiêu thời gian nhỉ?’


Tôi nhìn vào phía dưới cùng của cửa sổ nhiệm vụ.


[00:10:00]


'Mười phút.'


“…Con số này hơi nhiều.” - Tôi khịt mũi.


Nét mặt của Prisis đờ ra, khi cô thấy...


“Kyrk!”


... Đầu của một người nào đó bị xiên trên ngọn giáo của những gã người thằn lằn.


“Chúng ta phải cầm cự mười phút rồi có thể rời đi. Giữ cự ly cho tốt. Trải rộng khoảng cách ra. Sẽ rất khó khăn nếu chúng ta bị bao vây.”


Đằng sau lưng chúng tôi là lửa cháy.

Chỉ cần chúng tôi phòng thủ tốt từ phía trước thì không cần phải lo lắng về việc bị tấn công từ phía sau.


Tình huống tốt hơn nhiều so với tầng năm, nơi chúng tôi phải phòng vệ từ ba mặt.


“Nhìn này, cậu có thấy con thằn lằn mắt đỏ không?”

“Tôi đoán là... chúng ta phải đánh bại tên đó.”

“Ừ, để hắn sống là phiền đấy.”


Thùng! Thung! Thùng!

Tiếng trống bắt đầu vang lên. Có vẻ như lũ người thằn lằn ở phía sau đang cổ vũ đồng đội.

“Kruck!”

“Kiralak!”

Hai bên dừng lại, cách nhau chừng 10m.


Một gã người thằn lằn mặc áo choàng lông màu đỏ và cầm một cây trượng cong bước về phía trước đội hình. Hắn ta nói bằng ngôn ngữ của con người, với cái miệng trề ra.

“Krarak! Những kẻ ngoại đạo dơ bẩn!”

Điều đáng ngạc nhiên là hắn nói khá trôi chảy.


[Thủ lĩnh Người thằn lằn Lv. 28]


“Tại sao các ngươi dám thách thức vùng đất thiêng liêng? Kruck! Ta sẽ mang sự trừng phạt cho những kẻ dơ bẩn đã tạo nên thành trì xấu xa này…”


Vút!


Một mũi tên bay nhanh như chớp và xuyên qua cổ họng của tên thủ lĩnh. 

Thịch.

Cơ thể của thủ lĩnh Người thằn lằn đổ sụp về phía trước.


“Tôi bắn hơi sớm thì phải. Như thế này có ổn không?”

"Tốt lắm."

Tôi cười khúc khích và điều chỉnh thanh kiếm của mình.



“Ki-yaaa! Ki-yaaah!”


Sự sống tan biến khỏi đôi mắt của Gã người thằn lằn.


“Tại sao lại nói nhiều như vậy? Đánh thì đánh lẹ đi....” - Tôi khịt mũi.


Huỵch huỵch huych.


Hàng trăm Gã người thằn lằn bắt đầu tấn công, tung bụi lên mù mịt.


“Anh có chắc chắn về điều này không, Han? Chúng rất đông.... Chúng ta khó có thể xử lý tất cả chúng cùng một lúc.”

"Cậu là người yêu cầu việc này, và bây giờ cậu lại phàn nàn à?”

Tôi đã giương thanh kiếm của mình lên.


“Một trăm tên. Mỗi người chỉ cần xử lý hai mươi tên. Đơn giản thôi.”


"Nhưng…"


“Nếu cậu sợ thì tôi sẽ làm nốt phần của cậu.”


Có một sự khác biệt lớn giữa tôi ở tầng 15 và tôi bây giờ.

Nhưng không chỉ có tôi. Các thành viên của nhóm cũng đã trưởng thành.


[Đốt cháy, nổ tung!] 

Phừng!!!!


Ngọn lửa bùng lên từ chân Eloka và ập tới đám người thằn lằn.

Đồng thời.

Bùm!

Một vụ nổ dữ dội kèm theo cột lửa lớn.


Ngay cả khi chúng là người thằn lằn sa mạc quen với nhiệt độ, chúng cũng không thể chịu được ngọn lửa ma pháp. Cơ thể bị cháy của những gã người thằn lằn bị gió cuốn đi. Ngọn lửa được tiếp sức từ vụ nổ, bùng cháy dữ dội trên đường phố.


"Chúng ta xông tới chứ?"


“Kế hoạch là vậy.”


Tôi chạy về phía trước, cùng với Velkist.

Chúng tôi hướng tới màn lửa đỏ rực.


Chíu! Chíu!


Những mũi tên của Jenna bay như xé gió.

Cô ấy không hề để phí một giây, và những gã người thằn lằn trúng tên của cô ấy rơi xuống như những bó rơm. Jenna có hơn 100 mũi tên dự phòng trong ống đựng tên mở rộng của mình.


“Ki-yaaa!”


Một người thằn lằn với đôi chân bốc cháy đang vung ngọn giáo của mình.


Không cần phải né tránh. Tôi giơ thanh kiếm của mình lên từ bên dưới, cắt xuyên qua lớp vảy của Người thằn lằn và xé xác hắn ra.



[Thức tỉnh kỹ năng!]


['Han (★★★)' đã nhận được kỹ năng 'Bạo Trảm'!]


"Tốt."


Một kỹ năng gia tăng sức tấn công.

Tôi chờ nó xuất hiện từ lâu.


Đó là một kỹ năng đơn giản nhưng mạnh mẽ giúp tăng thêm sức tấn công của bạn.


[Thức tỉnh kỹ năng!]

['Kiếm thuật sơ cấp' của Velkist (★★★) đã đạt tới Lv.10!]

['Kiếm thuật sơ cấp' của Velkist (★★★) đã đạt đến cấp độ tối đa.]


Người thức tỉnh chức nghiệp tiếp theo...

Đó là Velkist. 

Cho dù bạn có luyện tập chăm chỉ đến đâu thì cũng không gì có thể thay thế được việc chiến đấu thực sự.

Đòn kiếm của Velkist, chặt đầu đám người thằn lằn, giờ thậm chí còn nhanh hơn. 

Tôi cũng tăng tốc. Đám lính người thằn lằn ngã xuống từng tên một.


Chúng tôi chiến đấu giữa ngọn lửa.


Ngọn lửa của Elokah dần lan rộng, khéo léo nuốt chửng chiến trường. Đội quân người thằn lằn cháy rụi như những con thiêu thân. Thanh liễu kiếm của Neryssa đâm xuyên qua những gã người thằn lằn thoát khỏi bức tường lửa. Các pháp sư Người thằn lằn bị Jenna bắn tỉa trước khi kịp niệm phép.


Đây là tên thứ hai mươi lăm, phải không nhỉ?’


Thanh kiếm rực lửa xé nát một tên người thằn lằn.

Tôi nhanh chóng rà soát chiến trường để tìm mục tiêu tiếp theo. Sau đó, tôi bước ra khỏi vùng lửa.


“Tất cả đều đã chết.”


Năm phút trước, có hàng trăm chiến binh người thằn lằn ở đây, nhưng giờ tất cả đã biến mất.


[00:04:38]


Chỉ còn lại những xác chết vô hồn trên đường phố.

Khói và mùi thịt cháy xộc vào mũi tôi.


“Nhiệm vụ khá dễ dàng phải không?”

“Chúng chẳng khác gì bù nhìn cả.” - Velkist nhận xét - “Những tên khốn này yếu hơn tôi tưởng.”


Tôi mỉm cười.

Đây là thành quả xứng đáng sau những gì chúng tôi đã trải qua.


Ở đằng xa, Prisis đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt bàng hoàng.


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)