Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

 Tôi lên tầng ba, bỏ lại Iselle ở lại.

Là nơi chỉ dành riêng cho lực lượng chiến đấu chính, cấu trúc của tầng ba không khác nhiều so với tầng hai. Điều dễ nhận biết nhất là lối vào sân tập rộng hơn một chút.

Tôi đang đi về phía chỗ ở của mình thì…

Keeng! Keeng! Keeng!

Tôi dừng bước.

Đi ngang qua sân tập, tôi nghe thấy những tiếng động lạ. Đó là âm thanh của kim loại va vào nhau. Tôi ngó vào trong qua cánh cửa hé mở.


“Velkist.”


Ở đó, Velkist đang vung kiếm tấn công một hình nhân bằng thép.


Xoẹt xoẹt! 

Lưỡi kiếm chém xuyên không khí với âm thanh chói tai, để lại dư ảnh lấp loáng.Những tia lửa bay ra khi kim loại va vào nhau.


  Toàn thân Velkist ướt đẫm mồ hôi.

"Cậu đang làm gì thế? Muộn rồi." - Tôi vừa nói vừa bước vào sân tập.

Velkist buông kiếm và quay ra nhìn tôi, đôi mắt nheo lại.

“Ồ, là anh à, tiền bối. Đã một tháng rồi.”

"Tôi chỉ vừa mới về đến đây. Có chuyện gì đang xảy ra à?”

"Không có gì đặc biệt. Chỉ là luyện tập thôi."

“Cậu đang hành hạ hình nhân thép này đấy.”

“Kệ cha nó.” - Velkist liếc nhìn hình nộm rồi tra kiếm vào vỏ.


Cẳng tay của cậu ta lấp lánh mồ hôi. Tôi nhìn xuống và thấy bàn tay cậu ta bị rách toạc, máu không ngừng chảy ra. 

Vẻ mặt của Velkist vẫn thờ ơ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Cho tôi một phút thôi. Chỉ một phút. Đấu với tôi một trận nhé.”

“Tôi đang định vào trong và nghỉ ngơi một chút.”

“Chỉ một hiệp thôi.”


Tôi đứng thẳng dậy khi nhìn vào đôi mắt của Velkist.

Lạnh lùng nhưng lại hằn lên từng tia máu. 

Lâu lắm rồi tôi không thấy ánh mắt này của cậu ta.

Keeng! Keeng!! Keeng!!! Keeng!!!!

Anh ta tiếp tục đánh vào hình nhân thép, và đòn thứ tư làm gãy một bên vai của nó.

Những mảnh kim loại vỡ vương vãi khắp nơi.


"Sẵn sàng chưa?" - Velkist xoay kiếm về phía tôi - “Xin lỗi vì đã không chào hỏi anh sớm hơn.”

“Cậu gọi đây là một lời chào à.” - Tôi cười khúc khích và bước vào sân tập.

Lông mày của Velkist nhíu lại.

“Tôi không thấy tấm khiên mọi khi. Anh đã vứt nó đi à? Tại sao anh lại sử dụng một thanh kiếm kỳ lạ như vậy?

“Tôi mới dùng nó thôi.”

 Xoẹt

Tôi rút Bifröst ra.

Lưỡi kiếm tỏa ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn của sân tập.

“Thanh kiếm đẹp quá.”

"Cậu ghen à?"

"Nếu tôi nói vậy, anh sẽ tặng nó cho tôi chứ?"

“Đừng mơ.”

Velkist nở nụ cười ma mãnh.


Sau đó, cậu ta hít một hơi thật sâu và đột nhiên lao tới.

Khi chân Velkist di chuyển, cánh tay cậu ta cũng vung lên. Thanh kiếm bên tay phải của Velkist đâm về phía tôi như một mũi tên.


Keeng!


Tôi chặn nó bằng cạnh thanh kiếm của mình.

Các cuộc tấn công của Velkist vẫn tiếp tục. Đâm, chém, chặt, hàng loạt đòn tấn công ào tới như thác đổ. 

Tôi bình thản đỡ và né chúng.

“Có vẻ như có điều gì đó đang làm phiền cậu.”

"Thế thì sao chứ! "


Tôi làm chệch hướng mũi kiếm nhắm vào háng mình. Đòn tấn công của anh chàng này vẫn hiểm độc như mọi khi. 

‘Rõ ràng là cậu ấy đã tiến bộ.’

Đòn tấn công sắc nét và gọn gàng hơn những gì tôi nhớ.

Nếu tôi mất cảnh giác, tôi sẽ bị thương.


‘Kiếm thuật của cậu ấy… ít nhất là bậc 9 của cấp thấp.’

Quá trình học hỏi từ Ridgion giúp tôi đánh giá được kỹ năng của Velkist.

Cậu ấy đã mạnh hơn hẳn. Tuy nhiên, chỉ có thế thì chưa đủ.

Tôi nắm chặt chuôi kiếm, dồn sức vào bàn chân và vung mạnh.

Soạt!! 

Gió gào thét theo đường kiếm của tôi. Không có cách nào để tránh.

Với khuôn mặt tái mét, Velkist giơ kiếm lên đỡ. Khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, một âm thanh chói tai vang lên.

CHOANG

Velkist cùng với thanh kiếm bay đi và đâm sầm vào những hàng rào sắt.

Tôi tiến lại gần và đỡ Velkist dậy.

“Nếu định chiến đấu thì ít nhất hãy lau mồ hôi đi. Đừng nghĩ đến chuyện đọ sức với ai đó khi cậu đã mệt mỏi; cậu thậm chí còn không thể hiện được kỹ năng thực sự của mình.”

“Chết tiệt. Anh lại mạnh hơn rồi. Anh đã uống thuốc tiên hay sao thế? Tôi cứ tưởng mình chết rồi cơ.”

“Đó là bí mật, anh bạn ạ.”


Chúng tôi rời sân tập.

Velkist đặt thanh kiếm gần như gãy của mình vào vỏ và lẩm bẩm.

“Cuộc sống đôi khi thật kỳ lạ. Tôi biết là mình thua xa anh, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình lại dễ dàng gục ngã trước mặt một đứa nhóc như vậy.”

“Một đứa nhóc?”

“Cẩn thận nhé, tiền bối. Thậm chí ngay cả vẻ bề ngoài… không, có lẽ anh sẽ đoán ra được ngay khi thấy vẻ bề ngoài của nó.”


Tôi dần dần hiểu được lý do cho sự tức giận của Velkist. Tôi mỉm cười và nói: “Những người mới đến có thực sự mạnh đến vậy không?”

“Ngay cả bốn đứa còn lại cũng rất đáng để thử một trận. Nhưng có một vấn đề. Anh có biết không, tiền bối? Khi anh vắng mặt, họ…”

“Tôi nghe nói họ đã lên tới tầng 25.”

“Anh biết rồi hả? Vậy thì không cần phải nói thêm nữa. Tên đó…" - Vẻ mặt của Velkist dường như tối sầm lại như thể cậu ta đang nhớ lại một ký ức tồi tệ - “Dù sao thì, hãy cẩn thận với tên đó.”

“Họ không phải là kẻ thù, vậy tại sao phải bận tâm? Với những đồng đội mạnh mẽ bên cạnh, việc leo Tháp sẽ dễ dàng hơn.”

“Chúng không nhìn sự việc theo cách tương tự chúng ta. Dù sao thì tôi cũng đã nói xong phần của mình rồi. Tôi đi đây."

Velkist mặc áo khoác vào và đi ra khỏi sân tập.

"Chào mừng trở lại." – Cậu ta bỏ đi sau những lời đó.

'Cái tên này…'

Tôi phì cười khi nhìn theo Velkist.

Dù sao thì chúng tôi cũng đang đi cùng một con đường.

Khi tôi mở cửa vào khu ký túc, một điều gì đó kỳ lạ đập vào mắt tôi.

“Ừm…”

Một người phụ nữ mặc đồ ngủ đang ngủ gật trên ghế sofa.

"Cô đang ngủ à?"

“…”

Không phản hồi.

Tại sao cô ấy không nằm trên giường mà lại ngồi ở đây? Tôi phớt lờ cô ấy và đi ngang qua.

Tôi nhíu mày quan sát hành lang của sảnh.

Bố cục đã thay đổi một chút. Nó đã chia thành ba con đường.

"Hiểu rồi."

Tôi hướng về bên trái. Chẳng mấy chốc, một phòng khách nhỏ hiện ra trước mắt.

Và ở hành lang bên trong có năm cánh cửa.

‘Master… Anh ta đã phân chỗ ở theo tổ đội.’


Trước đây, chúng tôi chỉ đơn giản là chọn phòng ngẫu nhiên, nhưng bây giờ anh ấy lại phân phòng theo tổ đội.


Tôi nhìn đồng hồ trên tường phòng khách.

Đã hơn 3 giờ sáng. Mắt tôi díu lại. Căn phòng trống trong số năm phòng rất có thể là phòng của tôi.

Tôi bước vào phòng và ngủ một giấc.

---

Và sáng hôm sau.

Khi tôi bước ra thì cả bốn người đã tụ tập đông đủ.

Jenna, Eloka, Velkist, Neryssa. 

Eloka phàn nàn rằng tôi thật vô tâm khi phớt lờ cô ấy ngày hôm qua.

“Hửm? Lúc đó cô đã ngủ rồi.”

“Không, tôi không ngủ…”

“Vậy lúc đó cô đang làm gì?”

“Đã lâu rồi anh mới trở về, nên tôi ngồi chờ để chào đón anh một cách đàng hoàng!”

“Được rồi, được rồi, xin lỗi vì đã không đánh thức cô dậy.” - Tôi cười khúc khích.

Eloka đề nghị tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhưng tôi từ chối. Không phải lúc để vui chơi.

“Anh đúng là đồ khô khan. Y như ngói. Thật đấy. Chẳng vui chút nào cả.”

“Tôi xin lỗi nếu tôi không làm cô vui. Dù sao thì trong lúc tôi đi vắng, chắc hẳn các bạn cuồng chân lắm phải không? Bị mắc kẹt một tháng nên ngứa ngáy tay chân lắm rồi.”

Nếu tổ đội 3 đã vượt qua tầng 25 thì chúng tôi đang thua kém họ về mặt cấp độ.

Chúng tôi cũng cần phục hồi tinh thần đồng đội và khả năng tác chiến, sau nhiều ngày không chiến đấu cùng nhau.

“Việc huấn luyện sẽ bắt đầu vào chiều nay. Khi Master đến…”


Bụp.


Gầm bàn rung chuyển.

Ngay sau đó, mọi thứ im bặt.

“Một con chuột nhỏ đã đến.” - Tôi bật cười.



Thịch!


Tôi dùng chân đá vào gầm bàn.

Những mảnh gỗ văng tung tóe trong không khí. Chiếc bàn gỗ lớn bị lật tung lên không trung.

“Úi da! Bị phát hiện rồi à!”

“Nếu định trốn thì ít nhất hãy trốn cho đàng hoàng.” - Tôi thở dài.

Dưới gầm bàn, một cô gái trẻ đang ngồi xổm.

Cô ấy có mái tóc đen và mặc một chiếc váy làm từ da động vật. Nhìn bề ngoài, có lẽ cô ấy cùng lắm chỉ mười hai hoặc mười ba tuổi. Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.

“Hmph, nếu đã bị phát hiện thì chẳng còn cách nào khác!”

Cô bé đứng dậy, hếch mũi lên trời với vẻ mặt kiêu hãnh.

“Tôi là Lacari Vikchavi! Một thành viên đáng tự hào của Bộ lạc Gale. Tôi khác với những con người bẩn thỉu và phàm tục như các ngươi!”

 “…”

Năm người chúng tôi, không ai nói được câu nào.

Tất cả đều thẫn thờ và câm nín.

“Hahaha! Các ngươi đều sợ đến không nói nên lời sao? Tất nhiên rồi. Ngay từ đầu, tôi đã khác với con người các ngươi…Augh!!”

Xoạt

Tôi nhấc bổng Lacari lên.

“T-thả tôi ra! Nhân loại bẩn thỉu!”

"Thứ gì đây? Một loại khỉ nào đó hả?”

“Là thành viên của tổ đội ba.” - Neryssa nói - “Được triệu tập một tháng trước.”

"Tôi biết. Nhưng mà, cô ta khác xa với những gì tôi mong đợi.”

"Ngươi, buông ra!" - Lacari hét lên và vùng vẫy.


Tôi nắm lấy cổ con bé và lắc thật mạnh. Giống như một con rối, cơ thể Lacari lắc lư.


“Đồ hèn nhát…! Quả nhiên nhân loại là lũ hèn hạ và bẩn thỉu!”


“Tại sao cô lại đến đây? Cô muốn gì?"


"Ồn quá! Này, tên yếu đuối bị chị gái ta cho ăn đòn ! Đúng, là ngươi đó, mau giúp ta nhanh lên!!”

Lông mày của Velkist co giật.

Bàn tay cậu ta tiến gần đến bao kiếm. 

Jenna cười khúc khích và đưa tay ra: “Này, anh bạn. Dùng kiếm vào một đứa trẻ…”

“Có đứa trẻ nào láo toét như thế không??”

"Huh? Nhưng…"

Khi Jenna còn đang ngập ngừng…

Tôi bước lùi lại.

CHÁT

Lacari lao vào và đập nát chiếc ghế trước mặt tôi ngay lập tức.

“Phew, tên này né nhanh đấy.”

Lacari phủi tay. Bàn tay đầy những móng vuốt dài và sắc nhọn.

"Đây là gì?" - Tôi chỉ tay vào Lacari.

“Tất cả thành viên của tổ đội ba đều là thú nhân. Họ thuộc về một chủng tộc cực kỳ hiếm sống ở vùng viễn đông của Đế quốc.”

“Hừm, ồn ào quá" - Lacari nhe nanh ra – "Con người chết tiệt! Tôi sẽ không tha cho mấy người đâu !”


Thịch!

Velkist cầm bao kiếm đập vào gáy cô ta.

Lacari ngã xuống như một cây chuối đổ.

“Con chuột ồn ào.” - Velkist lẩm bẩm - “Cách suy nghĩ của họ khác với chúng ta. Có vẻ như chúng không thích con người lắm.”

Tôi nhìn xuống Lacari.

‘Biệt đội Rừng xanh’

Hệ thống nói rằng Mối liên kết giữa họ đã được khôi phục

Xem ra bọn họ đều cùng một chủng tộc.

‘Một tổ đội thú nhân.’

Thực tế, thỉnh thoảng trong các cuộc rút thăm, những sinh vật thuộc chủng tộc khác sẽ xuất hiện. Họ có những đặc điểm hơi khác so với những anh hùng con người bình thường.

"Cô ấy đáng yêu quá."

Jenna chọc vào má Lacari.

Hai má ửng hồng, và lớp mỡ trẻ thơ vẫn chưa biến mất.

“Nhưng mà tính cách thì khá tệ.” – Tôi mỉm cười


“Oppa, anh định làm gì vậy? Đánh thức cô ấy dậy và đuổi cô ấy về ?" - Jenna quay sang tôi và hỏi.


“Ồ, tôi không chắc lắm.”

Cơ thể Lacari khẽ co giật; có vẻ như cô ấy sẽ tỉnh dậy sớm thôi.

Theo Velkist, bên thứ ba dường như không hợp tác với chúng tôi.

Nếu như vậy thì thật khó để hợp tác cùng nhau.

“Mọi người hãy ở lại đây. Tôi sẽ thử nói chuyện với họ.”

“Anh đi một mình có được không?”

“Anh định làm gì? Dạy họ một bài học à?”

Tôi nhấc Lacari bằng một tay. Cảm giác chỉ khoảng 30 kg.

“Trong thời gian tôi vắng mặt, hãy thực hiện một số bài tập hay gì đó.”

“Tiền bối, đừng quên những gì tôi đã nói với anh ngày hôm qua. Đứa trẻ này không có gì đặc biệt, nhưng có một đứa rất khác ”.

“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

Bỏ lại các thành viên trong nhóm của mình, tôi bước ra hành lang.

Ở ngã tư, tôi gặp một người.


“Han…! Anh về từ bao giờ ?"

Đó là Edis.

“Thật không may, tôi không có thời gian để chào hỏi. Tôi hơi bận.”

Edis liếc nhìn Lacari trong vòng tay tôi.

"Đứa trẻ đó…"

“Tôi nghe nói tổ đội 3 hơi khó chịu. Có đúng không?"

“Xin lỗi, tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy nhưng cô ấy không nghe.”

“Có vẻ như hơi khó hợp tác, nhỉ.”

“Đã lâu rồi chúng tôi bị gạt ra ngoài. Chuyện này hơi bất thường. Thành thật mà nói, tôi thực sự không hiểu.” - Edis lắc đầu.

“Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau." - Tôi chào Edis và tiếp tục bước đi.

Edis đến từ hành lang trung tâm, nghĩa là chỗ ở của tổ đội 3 nằm ở hành lang bên phải.

Khi tôi đến gần giữa hành lang…

“Haa!” - Lacari đột nhiên mở mắt. Đôi mắt to của cô ấy dán chặt vào tôi - “Ngươi, ngươi, đồ khốn…!”

"Cô tỉnh rồi à?"

Lacari vặn vẹo trong vòng tay của tôi.

Trước khi cô ấy kịp duỗi móng vuốt ra, tôi đưa tay ra nhanh như chớp và tóm lấy cổ tay cô ấy. 

“A, ôi ôi ôi ôi!”

“Đừng quậy phá nữa. Tôi có thể vô tình làm gãy tay của cô đấy.”


“Ngươi, Ngươi! Ta sẽ…”

Tôi lắc mạnh Lacari, khiến cơ thể của cô ấy xoay tròn như một con con quay. Một lúc sau, tiếng hét của cô lắng xuống.

"Yên tĩnh hơn một chút rồi đấy."

Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)