Gacha Vô hạn - Chương92: Niflheimr (4)
Tôi đưa tay lên cổ.
Nó dính đầy máu đỏ thẫm.
“Cô không định cất thanh kiếm đó đi à?” - Yurnet hỏi.
“Ồ, không, tôi…” - Eclet vội vàng thu lại thanh kiếm.
"Chúa tể đã bị thương vì cô đấy." - Yurnet nhẹ nhàng nói.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt Eclet.
Yurnet chạm nhẹ vào cổ tôi bằng những ngón tay thon dài. Như thể quay ngược thời gian, những vết thương và máu biến mất.
“Ngài ổn chứ?”
“Cô ấy trông tệ hơn tôi đấy” - Tôi cười khúc khích.
Cơ thể Eclet run rẩy như một chiếc lá.
“Đây là Master của chúng ta, Chúa tể Loki. Cô không chỉ chĩa kiếm vào ngài ấy mà còn đe dọa sẽ giết ngài ấy nữa”.
"…Tôi xin lỗi!" - Eclet cúi đầu - “Tôi… làm sao tôi… ý tôi là…”
Có vẻ như cô ấy muốn kiếm cớ nhưng lại không tìm được từ thích hợp.
Yurnet nheo mắt lại.
“Cô định sám hối cho tội giơ kiếm chống lại chủ nhân bằng cách nào đây?”
“Nếu ngài ra lệnh…”
“Đừng căng thẳng thế.” - Tôi vẫy tay - “Cô ấy không biết gì cả. Cô ấy đã hành động theo chức trách của mình. Ai mà ngờ rằng Master của họ sẽ hạ cánh ở đây, bằng cách này chứ?
“Kẻ đó đang ở ngay đây.”
“Cô là một trường hợp đặc biệt. Tha cho cô ấy đi. Một phép thuật nhỏ sẽ chữa lành vết thương, và nó cũng không nguy cấp gì.”
“Theo ý ngài, Master.”
Yurnet nhìn xuống Eclet. Đôi mắt cô lạnh lùng và kiên định.
"Cô gặp may mắn đấy. Tránh sang một bên."
“Tôi… tôi có điều muốn nói…”
“Này tân binh, hóa ra cô vẫn chưa học được văn hóa ở đây sao?”
Eclet vội đứng dậy. Vẻ mặt cô nhăn nhó như thể đang tự ghê tởm bản thân. Thái độ tự tin của cô ấy ban nãy đã biến mất. Eclet cúi người một góc 90 độ và rời khỏi hội trường.
Tôi nhìn Yurnet, người đang mỉm cười dịu dàng.
'Cô gái này…'
Xem ra cô ấy không dịu dàng và thánh thiện như mình tưởng.
“Master, nơi này không thích hợp để trò chuyện. Hãy tới một địa điểm khác.”
Yurnet cúi đầu bày tỏ sự kính trọng với tôi và búng ngón tay.
Một làn sương mù nhất thời bao phủ tầm nhìn của tôi.
Và khi sương mù tan đi, tôi thấy mình đang ngồi trên ghế trong một khu vườn vắng vẻ.
‘Dịch chuyển tức thời hả?’
Đó là một phép thuật cấp cao, nhưng đối với cô ấy, nó dễ dàng như hít thở.
Trước chiếc ghế tôi ngồi có một chiếc bàn trang nhã. Trên bàn có những tách trà hảo hạng và một ấm trà. Trong khi Yurnet lịch sự rót trà vào cốc, tôi nhìn quanh.
Nhiều loại hoa kỳ lạ khác nhau đang nở rộ trong vườn.
Mùi hương hòa quyện giữa cỏ và hoa xộc vào mũi tôi. Nhìn lên, tôi không thấy trần nhà mà là bầu trời màu xám. Cuối cùng tôi cũng hiểu mình đang ở đâu.
'Tầng cao nhất của Niflheimr.'
Tầng 13.
Một nơi chỉ dành riêng cho năm chỉ huy cấp cao nhất trong số hai mươi anh hùng.
“Mời ngài.”
Tôi nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Mùi thơm đọng lại trong cổ họng tôi. Tôi không biết nhiều về trà nhưng tôi có thể nói nó có chất lượng cao. Sau khi uống hết nửa cốc, tôi nói.
“Sao cô biết đó là tôi?”
Tôi biết, với kỹ năng của Yurnet, cô ấy có thể quan sát khắp mọi nơi ở Niflheimr. Chỉ hơi ngạc nhiên là cô ấy không cần dùng biện pháp gì để xác minh cả.
Cô gãi má suy nghĩ rồi nói.
“Tôi có thể khẳng định.” - Yurnet cười - “Việc Chủ nhân không đăng nhập trong hơn ba tháng là thông tin tuyệt mật, ngay cả với những người ở tầng 12. Không có thông tin rò rỉ nào từ bên ngoài, nên nếu ai đó từ lãnh thổ khác biết được sự thật đó…”
Yurnet ngừng nói.
“Chỉ có thể là Lãnh chúa Loki.”
“Hm... Như thế vẫn chưa đủ.”
“Hơn nữa, tôi biết khi ngài biến mất, ngài đã rơi vào Mobius.”
Tôi nhíu mày. Phần này hơi bất ngờ.
Yurnet rót thêm trà vào cốc của tôi rồi nói.
“Mối liên hệ giữa chúng tôi và Master sâu sắc và mạnh mẽ hơn ngài tưởng đấy. Nếu được, tôi sẽ giải thích thêm sau. Quá trình này hơi mất thời gian."
“Ok, để sau cũng được.”
Có rất nhiều điều cần phải nói. Thay đổi chút thứ tự cũng không tạo ra sự khác biệt.
Tôi nhìn quanh khu vườn một lần nữa. Một cô gái với trang phục hầu gái màu đen và mái tóc màu xám đứng ở lối vào khu vườn. Nó đã đến với tôi. Đó là Nislade, phụ tá của Yurnet. Không có nhân viên nào khác.
“Những người còn lại đâu?”
“Nihaku và Myuden đang thực hiện nhiệm vụ. Ridgion và tôi trông coi nơi này. Và Seris…”
“Seris cũng không có ở đây à?”
"Vâng."
Chà, tôi cá là... nếu cô ấy có mặt ở đây thì cô ấy sẽ phản ứng ngay lập tức khi tôi đến.
“Tôi là người duy nhất biết rằng Chủ nhân đã đến đây. Bỏ qua cô gái thô lỗ đó, ngài có muốn gặp những người khác không? Nếu ngài ra lệnh, tôi sẽ tập hợp họ lại. Tôi nghĩ mọi người sẽ rất vui mừng.”
“Không cần đâu.” - Tôi lắc đầu - “Vậy là hiện tại, ở Niflheimr chỉ có Yurnet và Ridgion.”
Nihaku phụ trách công tác đối ngoại nên cô thường xuyên rời bỏ vị trí của mình, trong khi Myuden đã chuyển hẳn nơi ở ra ngoài Niflheimr. Nhưng Seris đã mất tích.
‘Điều này thật bất thường.’
Tôi nên hỏi chuyện này sau.
“Nislade, mang trà và đồ ăn nhẹ lên.”
"Vâng."
Cô gái tiến lại gần với vẻ mặt vô cảm.
"Hân hạnh được gặp ngài, Master."
Cô ấy cúi chào tôi và rời khỏi khu vườn với một ấm trà rỗng. Chưa đầy 10 giây, cô quay lại với một khay đựng đồ ăn nhẹ và ấm trà.
Sau khi Nislade quay lại lối vào, tôi nói: "Mọi người... không căm hận tôi à?"
"Ý ngài là gì?"
“Chà, tôi còn đoán rằng mình có thể bị đâm ngay khi vừa đến nơi.”
Thực tế, tôi không nuôi dưỡng và điều hành những anh hùng của mình theo cảm tính. Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng tính hiệu quả và giá trị, nếu họ không hiệu quả, tôi sẽ loại bỏ, còn nếu họ xuất sắc, tôi sẽ đầu tư.
Tất cả những gì tôi làm cho họ, đều nhằm mục đích nâng cao hiệu quả chiến đấu và gia tăng chiến lực, chứ không phải vì lợi ích của các anh hùng.
Yurnet khẽ mỉm cười: “Đúng là ngài đã sử dụng chúng tôi như quân cờ.”
"Phải."
“Tại sao lại oán giận ngài? Master cả chúng tôi không bao giờ phân biệt đối xử, ngài luôn cho chúng tôi cơ hội và dẫn dắt chúng tôi đến chiến thắng bằng sự phán đoán đúng đắn.”
Yurnet nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa trên bàn.
“Nếu không có Chủ nhân, Niflheimr của chúng ta đã mục nát từ lâu rồi. Tôi và mọi người khác cũng không trưởng thành được như thế này.”
“…”
Tôi vẫn im lặng.
“Chỉ điều đó thôi cũng đủ để kính trọng ngài.” - Cô ấy nói thêm.
Tôi vẫn cảm thấy mơ hồ, nhưng nếu cô ấy nghĩ thế thì không cần phải tranh cãi làm gì.
“Dù sao thì, thật vinh dự khi được gặp ngài như thế này, Master Loki. Tôi đã mong chờ ngày này. Ngài thật trang nghiêm và cương nghị, đúng như tôi tưởng tượng.”
Yurnet đứng dậy khỏi ghế và cúi đầu trước tôi thêm một lần nữa.
Tôi nhấp một ngụm trà. Cảm giác thật kỳ lạ.
“Tối nay muộn rồi. Tôi đã chuẩn bị một biệt thự cho ngài ở ngay tầng 13, vì vậy hãy ở lại đó và quay lại vào sáng mai. Tôi cũng sẽ thông báo cho Ridgion.”
“Một biệt thự? Cô thậm chí còn chuẩn bị đến mức đó à?”
“Vâng, tôi đã sắp xếp một nơi xứng đáng với vị thế và danh dự của ngài. Nó ở ngay trung tâm tầng 13.”
Tôi nhìn lên bầu trời. Nó màu đen với vài vệt xám.
Điều này có nghĩa là, đêm đang xuống. Jenna và Aaron có lẽ sẽ chuẩn bị qua đêm trong ký túc xá của trại huấn luyện.
“Không cần. Tôi có thể ngủ trong ký túc xá ở trại huấn luyện.”
Yurnet nghiêng đầu ngẩn ngơ.
“Tôi không có ý định ngủ trong biệt thự.”
"Nghĩa là…."
“Tôi đã từng là Master, nhưng giờ thì không. Không cần phải đối xử trịnh trọng với tôi như vậy.”
Tôi đã uống hết trà.
“Vậy là... ngài sẽ sẽ quay lại tầng hai ư?”
"Đúng vậy."
“Nhưng mà... nhưng mà tôi đã chuẩn bị mọi thứ một cách chăm chỉ… thậm chí cả một bữa tiệc chào mừng…”
“Một bữa tiệc chào mừng?”
“Vinh danh những chiến thắng mà Chủ nhân đã đạt được…”
“Thôi xin đừng.”
"Phải chăng..." - Yurnet ngập ngừng - "Chà, tôi hiểu ý định của ngài rồi. Vì ngài đến đây trên danh nghĩa là học viên từ Townia nên ngài muốn tổ chức các hoạt động ở tầng hai, phải không? Tôi sẽ thu xếp tiệc ở tâng hai và..."
“Đừng. Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa?"
“Vậy... Vậy thì tôi sẽ giúp được gì cho ngài đây? Tôi có rất nhiều điều để nói và kể…”
“Sau giờ tập luyện hoặc những lúc rảnh rỗi. Khi đó chúng ta có thể gặp nhau.”
Thời gian rảnh nghĩa là vào buổi tối. Như thế, tôi không phải tốn quá nhiều thời gian với Yurnet.
“Ừm…”
Yurnet suy ngẫm một lúc. Cô reo lên.
“Master, thế này thì thế nào? Tôi sẽ đuổi tất cả tân binh trở về…”
"Từ chối."
“Vậy tôi sẽ thay thế tất cả những người hướng dẫn. Những kẻ ngốc không biết gì về ngài…”
"Từ chối."
“Ký túc xá ở trại huấn luyện rất nhỏ và đơn sơ. Tôi sẽ cải tạo nó thật hoành tráng cho ngài...?”
“Từ chối.”
Cơ sở vật chất ở trại huấn luyện khá tuyệt vời, ít nhất là so với cơ sở vật chất hiện tại của Townia.
“Nhưng... nó không phù hợp với phẩm giá của Chủ nhân,” Yurnet cau mày, tỏ ra không hài lòng.
Tôi sửng sốt và nói: “Gì chứ? Cô thấy phẩm giá của tôi ở chỗ nào?”
"Tôi có thể thấy nó, thật đấy. Bá khí của một vị hoàng đế bao quanh Master…”
"Này, cô có thể thấy gì quanh tôi không?" - Tôi quay ra hỏi Nislade đang đứng sau cái ghế.
"Tôi không chắc."
“Tôi sẽ xử lý con bé ngốc kia.”
Yurnet nở nụ cười khúc khích một cách lạnh lẽo. Lập tức Nislade tái mặt và lùi lại một bước.
“Thôi nào, đừng quá đà.” - Tôi khịt mũi.
“…”
“Và đừng tiết lộ danh tính của tôi cho người khác. Tôi không muốn bị ràng buộc. Chỉ cần cho họ biết tôi còn sống là được.”
"Theo ý ngài." - Yurnet cúi đầu.
“Chúng ta hãy thảo luận thêm về vấn đề này vào tối mai.”
"Rõ."
Tôi đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi sẽ mở cửa một cách kín đáo.” - Yurnet vừa nói vừa vug tay, tạo ra, một cánh cổng không gian được che phủ trong sương mù.
Bên trong cánh cổng, tôi có thể nhìn thấy một hành lang. Đó là hành lang của khu trại huấn luyện dành cho tân binh.
Trước khi bước qua, tôi nói, “Yurnet.”
"Vâng."
“Quãng thời gian qua, cô đã làm rất tốt.”
Niflheimr vẫn còn nguyên vẹn.
Dù không thể nhìn thấy, nhưng tôi hiểu rõ.
Người nắm quyền sub-Master (Phó Chủ nhân) là Seris. Nhưng Yurnet lại phụ trách toàn bộ hoạt động chung. Chắc hẳn cô ấy đã có trải qua nhiều ngày bận rộn để duy trì lãnh địa này.
"Tôi rất vinh dự." - Yurnet nhún người chào tôi, tay nắm lấy vạt váy.
"Tôi có một câu hỏi cuối cùng."
"Vâng."
“Tôi hiện tại vẫn là Chủ nhân của em phải không?”
"Tất nhiên rồi." - Yurnet nhẹ nhàng mỉm cười.
Đúng lúc đó, khu vườn rung chuyển dữ dội.
Thịch!
Lá và cánh hoa rải rác khắp mọi hướng.
“Master đâu rồi! Yurnet!”
Giọng nói của một người đàn ông vang vọng từ xa.
Yurnet mỉm cười.
“Ridgerion có vẻ đã nhận ra.”
“…”
“Master, tôi thề là mình chưa nói một lời nào!”
Bụp bụp! Uynh!
Một giây sau, không gian bao quanh khu vườn bắt đầu méo mó.
“Rào cản của tôi đang bị phá vỡ.”
“Đó mà là Ridgeon ư? Anh ta là kẻ nóng vội như vậy sao??”
Trong trí nhớ của tôi, Ridgeon luôn luôn điềm tĩnh. Anh ta tĩnh lặng như một hồ nước và không bao giờ chớp mắt, ngay cả khi tất cả đồng đội của anh ấy ngã xuống.
“Trong số chúng tôi, anh ấy là người tìm kiếm Master miệt mài nhất.”
"Là vậy sao?"
“Ngài có ý định gặp anh ấy không?”
Tôi lắc đầu.
Có rất nhiều điều cần thảo luận, nhưng mọi thứ sẽ không kết thúc chỉ sau một đêm.
Tôi dự định tổ chức một buổi, sau khi tôi đã hiểu rõ tình hình.
“Chúng ta không có thời gian.” - Nislade khẽ nói - “Ridgion thường điềm tĩnh, nhưng một khi anh ấy đã phấn khích thì rất khó để ngăn cản.”
"Tôi hiểu."
Tôi đứng dậy và bước vào cổng không gian.
Sương mù bao phủ cơ thể tôi, che khuất tầm nhìn của tôi.
Trong khoảnh khắc...
Xì xào, xì xào...
Tiếng nói chuyện của mọi người vang lên.
Nhìn quanh, tôi thấy mình đang ở trong một không gian hình tròn rộng rãi, những chiếc bàn và ghế sofa bày biện khắp nơi. Các tân binh mặc nhiều trang phục khác nhau đang trò chuyện rôm rả.
Đó là khu nhà phụ của phòng tiếp tân, nơi có ký túc xá dành cho tân binh ở.
Dù tôi xuất hiện đột ngột ngay cạnh các tân binh nhưng dường như không ai bất ngờ.
Có vẻ như Yurnet đã cẩn thận pha trộn thêm ma thuật ảo ảnh.
“Đây là tầng ba của ký túc. Nếu ngài đang tìm bạn đồng hành của mình thì hãy đi lối này,” Nislade chỉ về phía cầu thang.
"Tại sao cô lại theo dõi tôi?"
“Vì sự an toàn của Master.”
“…”
"Đừng lo lắng. Nếu có ai động đến ngài, tôi sẽ bẻ cổ chúng.”
Chà.... Đó mới là điều tôi lo lắng đấy.
Ra đều nhé b
ReplyDeleteHôm nay hong có chap mới r
ReplyDeleteTks
ReplyDelete