Gacha Vô hạn - Chương 95 (Phần 1): Niflheimr (7)
Tôi mở mắt ra.
Đây là buổi sáng thứ hai ở Niflheimr.
Tôi với tay cầm lấy cốc nước ấm đặt cạnh giường.
Sau khi uống xong, tôi vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ngài đã thức dậy chưa?"
"Rồi."
"Tôi xin phép."
Nisled bước vào phòng và bắt đầu sắp xếp chăn ga gối đệm.
Cô duỗi thẳng gối và gấp chăn lại. Khung cảnh giống y như ngày hôm qua. Tôi đeo kiếm và khiên vào rồi nói:
“Cô định theo tôi đến bao giờ?”
“Trừ khi ngài có mệnh lệnh khác, nếu không thì tôi sẽ tiếp tục làm vậy.”
Từ lời nói của cô ấy, có vẻ như Nisled cũng biết rằng tôi sẽ không ở đây lâu.
Tôi nhớ lại sự việc ngày hôm qua. Sau khi tôi nói xong, Yurnet lặng lẽ rút lui, nói rằng cô ấy đã hiểu.
Lúc này, tôi cần tăng cường sức mạnh cho bản thân mình. Ngay cả khi một ngày nào đó tôi có chấp nhận lời đề nghị của Yurnet, thì đó cũng là sau khi tôi cảm thấy mình đã đủ sức mạnh cần thiết.
Dù có thể dựa vào họ, nhưng tôi không muốn làm vậy. Đó là niềm kiêu hãnh của tôi.
Tôi mặc áo giáp da đang treo trên giá và bước ra ngoài.
Lúc đó là 6h35 sáng. Vẫn còn thời gian trước khi lớp học bắt đầu. Tôi định ra sân tập gần đó để luyện kiếm. Cũng lâu rồi tôi không vận động cơ thể.
Tôi định đi ngang qua Nisled, thì khựng lại.
“…”
Tôi phát hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Một đám sương mù đang tụ lại ở bên cạnh cô ấy. Càng lúc nó càng rõ nét hơn.
Đó là…. Bản sao của chính tôi!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
<Tôi xác định rằng, để Chủ nhân tham gia những buổi học đó thật vô nghĩa.> - Giọng của Yurnet vang vọng - <Các bài học hiện tại đều dựa theo kiến thức mà Master sở hữu. >
Kẻ-trông-giống-tôi chậm rãi bước ra.
Tôi thử thò tay chạm nó. Cảm giác như thật.
‘Chà, đây là bí kỹ của Yurnet, một phép thuật ảo ảnh hữu hình. Nhìn tận mắt thế này đúng là thú vị thật!’
Tôi ngó qua ngó lại đủ kiểu mà không thể nhận ra sự khác biệt.
"Cô muốn tạo một bản sao thế chỗ của tôi phải không?"
<Vâng. Tôi đã pha trộn một vài phép thuật. Ngay cả các pháp sư cấp cao cũng không thể nhận ra được.>
Cạch
Ảo ảnh của tôi cầm lấy thanh kiếm.
<Nếu Chúa tể không muốn ở lại, chúng ta nên tận dụng thời gian ở đây, phải không ? >
Tôi nheo mắt lại. Cô ấy không sai. Nếu tuân theo lịch học cũ, tôi sẽ phải dành hơn nửa ngày vật vờ lãng phí thời gian.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Được rồi, tôi chấp thuận.”
<Cảm ơn ngài, Chúa tể.>
Bản sao của tôi đi qua cánh cửa.
Dù hành động của bản sao chưa thật sự tự nhiên, nhưng Yournet thậm chí còn trộn thêm phép thuật ảo ảnh để thao túng tâm lý người xem. Đó là lý do khiến cô ấy tự tin như vậy.
“Chủ nhân, ngài dự định làm gì từ hôm nay?” - Nisled hỏi.
“Tập luyện riêng.”
Ở đây, tôi không cần phải lo lắng về tiến độ nhiệm vụ hay tình hình trong phòng chờ.
Tôi dự định tìm một nơi thích hợp và tập trung vào việc luyện tập.
“Tôi muốn nâng cấp kỹ năng sử dụng vũ khí..”
Hiện tại, cấp độ kỹ năng vũ khí của tôi ở mức 8, cấp độ thấp. Cần hai lần thăng cấp kỹ năng để tiến lên mức trung cấp, khi ấy tôi mới đủ điều kiện nâng cấp nghề.
Lúc này tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Chỉ cái này mà thôi.
“Nếu có thể, tôi muốn mượn sân tập phía sau khu ký túc. Được chứ?”
“Ngài nên ăn sáng trước đã.”
Một cánh cửa không gian mở ra ở góc phòng.
Ngoài cửa là khung cảnh quen thuộc. Nơi ở của Yurnet, Khu vườn sương mù. Tôi lưỡng lự một lúc rồi lắc đầu đầu.
“Tôi sẽ không sử dụng cánh cửa này. Tôi sẽ tự mình tới đó.”
<Tuân lệnh.>
Cánh cửa không gian đóng lại.
Cùng lúc đó, một cảm giác mát lạnh bao trùm cơ thể tôi. Tôi đã biết nó là gì. Yournet vừa niệm phép để che giấu sự hiện diện của tôi.
<Nisled, xin hãy hướng dẫn Chúa tể.>
"Vâng."
Nisled mở cửa. Chúng tôi bước vào hành lang của khu nhà phụ và rảo bước. Rất nhiều người đi ngang qua, nhưng rõ ràng là họ không hề nhìn thấy tôi.
Tranh thủ lúc này, tôi đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật.
Niflheimr.
Đó là nơi tôi thiết kế và tạo ra. Thế nhưng, thật thú vị khi được nhìn thấy nó bằng chính mắt mình. Từng cột đá, bức tường, bậc thang… đều khiến tôi tràn đầy cảm xúc.
Chúng tôi bước vào hành lang dẫn đến thang máy.
Trước mắt tôi là một nhóm người có vẻ ngoài lạ lẫm. Một người hướng dẫn mặc đồ đen dẫn họ đến trước thang máy.
“Chắc họ đến từ Sảnh Chính.” – Nisled nói.
Đây là những anh hùng mới được triệu hồi tới Niflheimr.
Nisled nói rằng, các anh hùng liên tục được triệu tập tới đây, ngay cả khi tôi vắng mặt. Những người mới đến phải trải qua những đánh giá cơ bản, được phân công vào các trung tâm đào tạo tương ứng với năng khiếu của mình, sau đó được giao việc dựa trên khả năng của họ.
Chúng tôi đến sảnh trung tâm trên tầng hai.
Qua hành lang bằng kính, tôi thấy thang máy lên xuống liên tục, và những người mặc trang phục nhiều màu sắc khác nhau đang ở bên trong. Nisled chỉ vào cánh cửa bên phải hành lang.
“Chủ nhân, chúng ta đi lối này.”
Cánh cửa sơn đen, có hoa văn vàng. Đó là thang dành riêng cho các quan chức cấp cao. Tôi theo Nisled vào trong và thang máy bắt đầu di chuyển.
fantastic
ReplyDeleteTks
ReplyDelete