Gacha vô hạn - Chương 94 (Phần 2)

 Yurnet đứng dậy khỏi ghế.


Nisled nhanh chóng dọn đồ ăn nhẹ và trà trên bàn. Có vẻ như họ sắp thay đổi địa điểm.


Thật vậy, ngay khi tôi đứng dậy, khung cảnh xung quanh đã thay đổi ngay lập tức.


Đó là một cung điện trang nghiêm, với một chiếc đèn chùm treo trên trần cao, một tấm thảm đỏ được trải trên sàn.


Đó là một nơi mà tôi chưa từng thấy trước đây.


Chắc hẳn là Yurnet đã chuẩn bị cho tôi.


Tấm thảm trải dài về phía trước. Hai bên là những cây cột khổng lồ và những bức tường được trang trí bằng những tác phẩm điêu khắc. 

Tôi bật cười khi ngắm bức phù điêu lớn.

'Wow.'

Nó mô tả một trận chiến trên tầng 80, trận chiến khốc liệt nhất trong các nhiệm vụ của Niflheimr.


Tôi nhìn về phía trước.


Một bức màn nhung che phủ phía trước.


Tôi cười và nói: “Có ngai đằng sau tấm màn đó không?”



"Có, chính nó." - Yurnet trả lời không do dự - “Đây là nơi mà tôi, không, chúng tôi đã chuẩn bị cho Chúa tể.”


“Một cung điện à…”

Tôi biết ngay mà….


Parararak.


Một chiếc khay xuất hiện từ hư không và rơi xuống tay Yurnet. Trên khay là  một bộ quần áo, kèm biểu tượng của Niflheimr, được khắc bằng vàng.


“Mặc dù tôi rất buồn vì Chúa tể gặp rắc rối, tôi cũng rất vui. Bởi vì bây giờ tôi có thể gặp trực tiếp ngài.”



Yurnet tiếp tục nói.


“Tôi tin rằng đã đến lúc Chúa tể phải ngồi vào chiếc ghế xứng đáng.”


Yurnet nhìn tấm màn che giữa sảnh.


Bức màn đen chuyển sang màu xám, và bóng của một ngai vàng xuất hiện sau tấm màn.


“Chúa tể Loki, xin hãy ở lại Niflheimr.” - Yurnet quỳ một gối trước mặt tôi - “Mặc dù ngài đã trở thành anh hùng nhưng ngài không phải là một tồn tại bình thường, Master. Với sự giúp đỡ của tôi, chắc chắn ngài có thể hoàn thành tốt vai trò của mình.”


[Tôi sẽ chuyển giao toàn bộ quyền hạn của mình.]


Một thông báo hệ thống xuất hiện.


“Ngài không cần phải lo lắng về Townia. Nếu chúng tôi - Niflheimr, trở thành đồng minh của Townia, lãnh địa đó vẫn có thể phát triển ngay cả khi không có ngài, thưa Chủ nhân.”



“…”


[Chúng tôi cần ngài, Chúa tể Loki.]

Yurnet cúi đầu.


Đồng thời, hệ thống đã hiển thị thông tin.


‘Yurnet (★★★★★★)’ đang chuyển giao quyền Sub-Master của ‘Niflheimr’.


[Bạn có chấp nhận không?]


[Có/ không]


Tôi giơ tay lên cửa sổ tin nhắn.


Một gợn sóng lan ra, ở nơi tay tôi chạm vào.


“Tôi không còn là Master ở đây nữa.”


"Đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ hỗ trợ ngài hết lòng ”.


Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trước mặt.


Nếu tôi nhấn ‘Có’, tôi sẽ trở thành anh hùng trực thuộc Niflheimr. Hơn nữa, tôi có thể trở thành người quản lý thực tế của vùng đất này.


Còn Anytng ? Chỉ cần bồi thường cho anh ta… Có lẽ sẽ là phần thưởng trị giá hàng chục nghìn viên đá quý.


Đó chưa phải là tất cả. Sau khi đăng ký liên minh, tôi có thể cung cấp nhiều hình thức hỗ trợ khác nhau. Ngay cả khi không có tôi, Townia vẫn có thể tiếp tục hoạt động trơn tru.


‘Mình nên làm thế nào đây?'


Tôi cười khúc khích.


Và sau đó.


[Không (Lựa chọn)]


Cửa sổ chấp nhận biến mất.


"…Chúa tể…" - Yurnet nhìn tôi, đôi mắt cô đang run rẩy - “Một mình tôi chưa đủ sao? Nếu không thì bốn người còn lại cũng sẽ…”


“Không cần phải gọi cho họ. Kết quả vẫn thế thôi.”


“Nếu chúng tôi thiếu…” - Yurnet cúi rạp đầu - “Nếu chúng tôi thiếu sót ở bất kỳ khía cạnh nào, xin ngài hãy…!”


“Tôi mới là người thiếu sót.” - Tôi lắc đầu - “Tôi vẫn còn yếu.”


“Nếu ngài cho tôi thêm một chút thời gian, chúng ta có thể…”


“Tôi sẽ quay lại Townia.”


Cơ thể Yurnet run lên.


"Tại sao?" – Giọng cô ấy nghẹn lại.


“Tại sao cô lại bướng bỉnh như vậy? Tôi không muốn làm một kẻ ăn bám.”


"Huh?"


“Tạm thời đứng dậy đi. Nhìn thế này không thoải mái chút nào.”


Yurnet vẫn quỳ ở đó. Tôi thở dài.


"Nếu cô không đứng dậy, tôi sẽ không nói."

Yurnet miễn cưỡng đứng dậy. Nước mắt trào ra nơi khóe mắt cô.


Tôi gãi đầu: “Không phải vì tôi không thích cô, hay là không thích nơi này.”


Nếu ở lại Niflheimr, tôi có thể bắt đầu lại trong một môi trường vượt trội hơn Townia hàng trăm lần. Tuy nhiên…


"Tôi chưa sẵn sàng."


Đầu tiên, Niflheimr chắc chắn rất mạnh mẽ. Nhưng chỉ dựa vào nó sẽ làm tôi lười biếng và hư hỏng.


Mục tiêu leo lên Tháp chỉ là tạm thời. Quan trọng hơn, tôi muốn vượt qua mọi chướng ngại để quay về Trái đất. Bằng chính sức lực của mình.


Thứ hai,


Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để chịu trách nhiệm về họ.

Chấp nhận thực tế là một điều dễ dàng. Nhưng chịu trách nhiệm lại là chuyện khác. Giờ tôi biết danh tính thực sự của họ và trở thành cùng một loại sinh vật với họ, đó là một sự thay đổi đáng kể.


Cuối cùng…


Tôi cười khúc khích. Lý do này hơi tầm thường, nhưng thực tế là tôi đã hứa sẽ quay về. Tôi không muốn làm một kẻ thất hứa. 


Yurnet cụp mắt xuống : "Tôi hiểu rồi."


“Nếu cô đã hiểu thì tốt.”


“Nhưng tôi chưa bỏ cuộc.”


“Hửm?”


Yurnet mím môi: “Ngài có muốn quay trở lại Trái đất không?”


“Đương nhiên.”


Dù sao đi nữa, tôi không có ý định ở lại đây. Mobius không phải quê hương của tôi.

Dù không có người nhà chờ đợi nhưng Trái đất là nơi tôi sinh ra.


“Nếu không thể quay lại, ngài sẽ làm gì?”


“…Đó là một vấn đề phức tạp.”


Nếu tôi không thể quay lại… Dù đã vượt qua tầng 100 của Tháp… dù đã đánh bại gã đó. Dù đã tìm kiếm qua các chiều không gian khác nhau 

Nếu điều đó thực sự xảy ra…


‘Chà, tôi không thể làm gì được.’


Nếu tôi không thể quay lại Trái đất, ngay cả sau khi giải quyết được vấn đề của Townia, thì…

"Tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của cô."

Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)