Gacha Vô hạn Truyện chữ - Chương 95 (Phần 2)
Chiếc thang máy chuyển động êm như một cơn gió.
Tôi quan sát khung cảnh của Niflheimr qua tấm kính phía sau. Tầng ba là nơi sinh sống của những người làm nghề sản xuất và hái lượm cơ bản. Các anh hùng làm việc tại cơ sở phân loại ở một bên quảng trường.
Tầng bốn là nơi cư trú của các nhân viên chiến đấu cơ bản. Họ chịu trách nhiệm thực hiện các nhiệm vụ chiến đấu cấp thấp và hộ tống những người không thuộc lớp chiến đấu đi khai thác tài nguyên ở hầm ngục hàng ngày/
Phần lớn nhân sự của Niflheimr đều ở các tầng giữa - từ tầng năm đến tầng tám.
Từ tầng 9 trở đi là nơi tập trung cán bộ, nhân viên hành chính. Họ chịu trách nhiệm chỉ huy các trận chiến và quản lý cơ sở vật chất của Niflheimr.
Bắt đầu từ tầng mười, quyền lực ngày càng tăng cao.
Từ tầng mười một, số lượng nhân sự giảm mạnh.
400 ở tầng 11.
90 ở tầng 12.
Tầng mười ba – tầng cuối cùng, chính thức thì chỉ có 5 thành viên. Những người như Nisled là trợ lý của các thành viên chính thức.
Sau một chặng đường dài, cửa thang máy mở ra. Nhìn lên, tôi thấy bầu trời xám xịt.
Không giống như các tầng khác có quy mô như một thành phố, tầng 13 không rộng rãi lắm. Kích thước của nó chỉ bằng một ngôi làng nhỏ, được chia thành năm khu, mỗi khu có nơi ở riêng.
“Cái đó có phải do Yurnet tạo ra không?” - Tôi chỉ vào lâu đài ở trung tâm.
Đó là một tòa nhà mà tôi chưa từng thấy trước đây.
"Vâng. Nó được xây dựng cho Master.” – Nisled cúi đầu cung kính.
Có vẻ như căn phòng với chiếc ngai mà tôi đã bước vào hôm qua, nằm trong tòa lâu đài này. Một khối kiến trúc sơn màu đen, nằm lặng lẽ, sừng sững và bí ẩn như bóng đêm.
“Chúa tể, mời đi lối này.”
Sương mù hình thành trên con đường lát gạch rồi xếp thành một hàng. Tôi nhếch mép cười và đi theo làn sương mù.
Sương mù dẫn tới khu vườn của Yurnet.
“Đây là tất cả những gì tôi có thể làm. Xin ngài cứ tự nhiên." - Nisled vừa nói vừa cúi đầu.
Cô ấy dường như sẽ tham gia vào các nhiệm vụ khác.
Tôi bước vào vườn. Yurnet đang đợi cạnh chiếc bàn ở trung tâm.
“Tôi đã chuẩn bị bữa ăn rồi.”
Yurnet mỉm cười và vỗ tay. Nhiều loại bánh mì, mật, thịt nguội và salad xuất hiện trên bàn.
“Hy vọng những thứ này phù hợp với sở thích của ngài.”
“Thế này là quá đủ rồi.” –Tôigật đầu và nhặt một miếng bánh mì nhỏ lên.
Nếu đó là một bữa tiệc hoành tráng, tôi sẽ từ chối.
Tôi bình thản ngồi xuống và gặm bánh mì.
"Tại sao cô lại liên lạc với tôi?"
“Tôi nghe nói ngài sắp đi huấn luyện.”
"Đúng rồi."
“Tôi ngưỡng mộ quyết tâm của ngài. Nhưng…" - Yurnet trầm giọng - “Tôi rất tiếc, thưa Chúa tể.”
"Sao vậy?"
“Chúng tôi hiểu rõ ý định của ngài. Nhưng có vẻ như ngài không tin tưởng chúng tôi ”.
Nét mặt Yurnet có vẻ đượm buồn.
Tôi cười khúc khích khi nhận ra ý cô ấy.
“Tôi hy vọng ngài có thể dựa vào chúng tôi một chút’ – Ý cô là thế phải không?"
"Vâng. Thật buồn khi chúng tôi chỉ có thể theo dõi ngài từ phía xa…”
Tôi cười khúc khích và nói: “Thực ra tôi đang định hỏi điều đó.”
“Huh? Thật ư?”
“Cô nghĩ xem, tại sao tôi lại đến đây?”
Nếu Niflheimr không còn hữu dụng với tôi nữa thì tôi đã ở lại Townia rồi. Bên cạnh việc thu thập thông tin, tôi còn muốn thứ khác nữa. Tôi tiếp tục nói.
“Tôi sẽ không ỷ lại vào cô. Nhưng tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ.”
“Làm thế nào, chúng tôi có thể giúp gì?” - Yurnet nghiêng người qua bàn. Mặt cô ấy ghé sát mặt tôi.
“Nào nào, gần quá rồi. Lùi lại một chút.”
“…Tôi xin lỗi vì đã thể hiện hành vi như vậy.” - Yurnet hơi đỏ mặt. Cô vội điều chỉnh tư thế của mình - “Chà, thưa Chủ nhân, tôi có nên gửi khoảng một triệu viên đá quý đến Townia không?”
Tôi thở dài: “Cô nghiêm túc đấy à?”
Ngay từ đầu, tôi đã xác định rằng mình sẽ phải tự lực cánh sinh và leo tháp cùng Townia. Tôi không thể làm hỏng Anytng.
“Hỗ trợ cho Townia bị nghiêm cấm. Liên lạc cũng bị cấm. Đừng can thiệp bằng bất cứ cách nào, trừ khi tôi đề nghị.”
"Xin vâng theo ý ngài." - Yurnet cúi đầu thật sâu.
Thật lòng mà nói, Anytng vẫn khá phụ thuộc vào tôi. Theo thời gian, ít nhât anh ta phải tích lũy được những kỹ năng và kinh nghiệm cơ bản.
‘Cảm giác giống như đang nuôi dạy một học sinh tiểu học vậy.’
Quay sang Yurnet, tôi tiếp tục nói.
“Như tôi đã đề cập, đó là về việc huấn luyện.”
"Vâng?"
“Thăng hạng kỹ năng và thăng cấp nghề.”
“Nếu ngài sẵn lòng.” - Yurnet nở một nụ cười dịu dàng với tôi - “Tôi có ý tưởng này.”
Trong lúc tôi ăn, Yurnet đi đến văn phòng của mình và nói rằng cô ấy sẽ giải quyết vài công việc của Niflheimr.
Chắc là cô ấy khá vất vả khi làm việc đó một mình. Nếu có thời gian, tôi sẽ giúp, nhưng hiện tại, tôi cũng không rảnh rỗi gì.
Theo lời nhắn của Yurnet, tôi đi dọc theo con đường sương mù.
Khung cảnh tràn ngập cây cỏ bắt đầu thay đổi dần dần, chuyển sang địa hình đá khô cằn cỗi.
Ngay cả con đường dưới chân cũng dần biến mất. Tôi đã hoàn toàn ra khỏi lãnh thổ của Yurnet.
Trước mắt tôi, những tảng đá nhô lên ở nhiều nơi. Một số chỉ cao khoảng 1 mét, trong khi một số khác cao hơn 10 mét. Vô số vết kiếm được khắc trên bề mặt đá.
‘Chà, chúng thậm chí không phải là đá thực sự.’
Chính xác hơn, chúng là loại quặng sắt khổng lồ đào từ hầm sâu. Chúng được gọi là Hắc Thiết (Sắt đen). Nó thậm chí còn cứng và sắc hơn thép gấp nhiều lần.
Tôi biết khu vực này.
"Thiết Sơn."
Tôi giơ tay kiểm tra một tảng đá. Những vết chém cắt qua Hắc Thiết như cắt tờ giấy..
Người đã chém Hắc Thiết, cũng chính là người đã làm nên những tác phẩm điêu khắc trên tường lâu đài.
Vị anh hung xếp hạng 3 ở Niflheimr. Thiên Kiếm, chủ nhân của The Sword of Light – Lưỡi gươm ánh sáng.
Tài năng của anh ấy quá đỉnh, đến mức tôi từng nghi ngờ anh ấy là một nhân vật bug.
“Ridgeon.”
"Tôi đang đợi ngài đây."
Phía sau đỉnh núi bị xẻ làm đôi, một thanh niên có vẻ ngoài lạnh lùng bước ra.
có bão chương k nhỉ :D
ReplyDeleteTks
ReplyDelete