Cuối cùng, công việc hàng ngày của Anytng cũng kết thúc.
Ngồi trên một chiếc ghế dài, tôi lập tức thông báo với Iselle.
‘Yêu cầu xem hồ sơ. Tầng 25.”
Ngay lập tức, tin nhắn được chuyển tới Anythg.
['Han (★★★)' yêu cầu xem bản ghi.]
[Tầng – tầng 25]
[Mẹo/Kéo và thả viên Đá phát hình vào hình ảnh anh hùng! Bạn có thể hiển thị các video anh hùng của tầng mong muốn. Các anh hùng sử dụng kinh nghiệm họ có được trong các chiến lược. Ghi nhớ điều đó!]
[Tips2/Đá phát lại có thể thu được với xác suất thấp ở Mỏ Isralta Kém. Nếu anh hùng sở hữu kỹ năng thu thập, xác suất khai thác đá sẽ tăng lên.]
Cửa sổ yêu cầu xuất hiện.
Sau khoảng một phút im lặng, Anytng bắt đầu hoạt động.
['Bạn có muốn sử dụng đá phát lại trên Han (★★★) không?']
[Tầng 25]
[Đá phát hình còn lại – 7]
[Có (Đã chọn)]
Vậy là anh ta đã lắng nghe yêu cầu của tôi.
Tôi mỉm cười và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Khe nứt thời gian và không gian nằm ở tầng 1.
Tôi đi thẳng xuống cầu thang. Tại mặt tiền quảng trường tầng 1, cánh cửa dẫn tới khe nứt đã rộng mở. Không ngần ngại, tôi bước vào.
RUỲNH
Cánh cửa đóng lại.
Tại trung tâm của khe nứt, ba tấm màn tượng trưng cho hầm ngục chính, hầm ngục hàng ngày và hầm ngục thám hiểm biến mất trong bóng tối. Lần này, không phải ánh sáng mà là bóng tối tràn ngập nơi này. Bóng tối tràn ra từ những vết nứt trên tường và nhấn chìm tôi.
['Han (★★★)' bắt đầu xem!]
Bóng tối che phủ tầm nhìn của tôi.
Và khi tôi mở mắt ra lần nữa,
“…Đây là sa mạc ư?”
Một màu vàng bao trùm tầm nhìn.
Vô số cồn cát, trải dài đến tận chân trời. Gió cuốn theo cát từ trên đồi xuống.
Tôi nhíu mày nhìn lên.
Ánh nắng chói chang khiến không khí vặn vẹo. Nhiệt độ chắc chắn vượt quá 35 độ.
‘Nhưng nó không ảnh hưởng đến mình.’
Tôi cười khúc khích và tiếp tục bước đi.
Đúng như dự đoán, môi trường ở đây không ảnh hưởng gì đến tôi. Ánh nắng thiêu đốt và cơn bão cát dữ dội chỉ là hình ảnh.
‘Cũng may mà mình biết được điều này để đề phòng.’
Tôi tiếp tục bước đi, trong lúc tính toán những vật dụng cần thiết cho chuyến khám phá sa mạc.
Mặc dù sa mạc rộng lớn nhưng đích đến đã rõ ràng.
Chỉ cách 50 mét về phía trước, gần ốc đảo, có một ngôi làng, có thể gọi là một tòa thành nho nhỏ. Vách đá ở hai bên che chắn cho nó.
Tôi phớt lờ hai người lính canh cổng vào làng và đi ngang qua họ.
Họ thậm chí còn không nhìn về phía tôi. Chính xác hơn là họ không thể.
Tôi bước vào làng.
Bắt đầu từ ốc đảo xanh ở trung tâm ngôi làng, những tòa nhà màu trắng mọc lên ngổn ngang. Người đi bộ che mình bằng tấm vải trắng dày, đi dọc theo những con đường lát gạch.
‘Tầng này là loại nhiệm vụ gì nhỉ?’ - Tôi nghĩ khi bước trên đường.
Môi trường là sa mạc, và khu vực làng này là chiến trường chính. Kishasha và tổ đội ba đã tiến vào ngôi làng này và vượt qua tầng 25. Tuy nhiên, thông báo nhiệm vụ vẫn chưa được tiết lộ.
‘Mình sẽ quan sát và tìm xem.’
Tuy nhiên, tôi đột nhiên khựng lại.
Bịch, bịch, bịch
Có ai đó đang chạy trên phố.
“…?”
Tôi nhíu mày quan sát kỹ người đó.
Bị bọc trong vải từ đầu đến chân, không cách nào nhìn thấy phần thân dưới, phần thân trên, mái tóc hay thậm chí là khuôn mặt của người này. Chỉ có đôi mắt màu vàng lộ ra qua khe hở.
“Dựa vào hình dáng cơ thể thì cô ấy là phụ nữ.”
Tôi chú ý đến cô ấy vì một lý do đơn giản.
“Bắt nó!”
“Gọi những người khác đi! Chặn cổng, không để một con kiến nào trốn thoát!”
Sáu bảy lính canh đang cầm vũ khí trên tay đuổi theo cô.
“Lấy lệnh truy nã ra. Ngươi có chắc chắn đó là cô ta không?" - Người đàn ông trung niên dẫn đầu nói.
Gã trai trẻ phía sau lấy ra một mảnh giấy.
“Ờ, à… Tóc bạc, mắt vàng. Trông quý phái như các quý tộc ! Còn gì nữa ? Có một nốt ruồi dưới cổ… Nhìn là thấy mà ! Cô ra rất nổi bật!”
"Đúng. Chúng ta sẽ nghiền nát con khốn đó!”
"Đúng vậy! Đó mụ phù thủy đã âm mưu bán linh hồn cho quỷ dữ!”
Các lính canh lien tục lăng mạ cô.
Dưới tấm vải che mặt, đôi môi hồng hào của người phụ nữ run lên.
Phốc!
Đâu đó, một cơn gió mạnh thổi tới.
Trong chốc lát, bước chân của kẻ chạy trốn và kẻ truy đuổi dừng lại. Tấm vải bay lên không trung, bị gió cuốn đi.
'Đã lâu không gặp' - Tôi lẩm bẩm.
Prisis Al Ragnar, thánh nữ, nhân vật chính của tầng 15 đang đứng đây.
‘Không thể gọi cô ấy là một đứa trẻ nữa.’
Thân hình nhỏ nhắn chỉ chạm tới ngực tôi, giờ đã cao hơn và chạm tới vai tôi.
Cơ thể của cô đã thon gọn và tạo thành những đường cong. Mái tóc bạc từng bồng bềnh của cô giờ đã được cắt ngắn đến tận cổ. Đôi mắt vàng của cô lấp lánh rực rỡ. Cô bé liều lĩnh, ngơ ngác cách đây không lâu đã trở thành một quý cô đĩnh đạc.
“Chính là con điếm đó. Prisis Al Ragna! Kẻ phản bội của Đế quốc!”
“Đúng rồi, chúng ta đã trúng số độc đắc!”
Các lính canh bao vây Prisis, dàn ra cả hai phía. các bên.
Prisis nhìn họ và nói, "Làm ơn, các vị có thể để tôi đi được không?"
“Cái gì, con điếm này điên à? Tại sao chúng ta phải để ngươi đi?"
“Tôi có việc quan trọng. Tôi không làm hại ai cả…".
“Láo toét ! Ngươi làm cho bao nhiêu người bị bênh, ngay cả con trai ta cũng đang hấp hối ở nhà. Thế chưa đủ sao? Và chính ngươi là kẻ đã khiến lũ quái vật đột nhiên phát điên, không phải sao?”
"Tôi… Tôi đâu có làm gì…"
"Câm miệng!" – Tên lính ở phía trước ngắt lời.
Prisis tỏ vẻ cay đắng và quay đi. Bước chân cô nhanh hơn. Cô ấy đang cố gắng trốn thoát trước khi họ hoàn thành vòng vây.
“Hừ, bắn nó nhé ? ”
“Mang xác con điếm này về cũng được trả tiền đầy đủ mà. Bắn đi !!”
Ba tên lính đồng loạt rút nỏ ra.
Các mũi tên đã được gắn vào nỏ. Ống ngắm nhắm vào Prisis. Chỉ cần bóp cò, cơ thể yếu đuối của cô sẽ bị xuyên thủng lỗ chỗ.
‘Đã đến lúc họ xuất hiện rồi.’
Tôi lẩm bẩm trong khi dựa vào bức tường của tòa nhà.
Thịch!
Ngay khi ba mũi tên hướng về phía Prisis.
[Tầng 25.]
[Loại nhiệm vụ – Trốn thoát]
[Mục tiêu – Ra khỏi địa điểm được chỉ định!]
[Mục tiêu đặc biệt – Bảo vệ NPC ‘Prisis Al Ragnar’]
Vụt!
Ba mũi tên bắn về phía Prisis.
[Tầng 25.]
[Loại nhiệm vụ – Trốn thoát]
[Mục tiêu – Ra khỏi địa điểm được chỉ định!]
[Mục tiêu đặc biệt – Bảo vệ NPC ‘Prisis Al Ragnar’]
Vụt!
Không gian bên cạnh Prisis bị bóp méo, và những cái bóng xuất hiện.
Một cái bóng hất bay ba mũi tên bằng một cái vẫy tay và ngay lập tức lao vào những người bắn nỏ.
"Gì thế này…?"
Người bắn tên còn chưa dứt lời, đầu của hắn đã bị nghiền nát không còn dấu vết.
“Nó có mùi như con người bẩn thỉu. Nhiều."
Lacari cười khúc khích và phủi tay.
Máu đỏ tươi loang lổ trên gạch. Lacari cười toe toét, khoe bộ móng vuốt dài gần 30 cm.
“Chị ơi, tôi có thể giết tất cả con người ở đây không?”
“Bỏ cái đó đi.”
Kishasha xuất hiện tiếp theo và hỏi, "Ê, cô kia. Cô có biết Prizal Al gì đó là ai không ?"
“Tôi… ừm…”
Kishasha ngắt lời và quay sang Lacari: “Giữ người này lại. Cô ấy là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta.”
“Ok. Vậy những người khác ?”
“Giết phần còn lại.”
Trong lúc ấy, một tên lính tiến lên ;
“Các người là ai?” – Tên lính quát lớn - “Người phụ nữ này là tội phạm bị truy nã hàng đầu của Đế quốc. Nếu các ngươi dám …Cái gì…?”
Giọng hắn khựng lại.
Cơ thể của hắn ta, ban đầu xuất hiện một lỗ lớn ở ngực, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh. Lacari tiếp tục xé nát đầu của hai tên lính bên cạnh. Máu tuôn ra như suối.
“C-Chết tiệt… Những tên này đến từ đâu vậy?”
Những người lính canh bối rối siết chặt vũ khí của họ.
“Hãy nghe chúng tôi nói! Chúng tôi không có ý định chiến đấu với các vị. Chúng tôi đến đây để bắt mụ phù thủy đó…”
“Con người thật phiền toái. Tại sao những kẻ sắp chết lại lắm mồm thế nhỉ?”
Không có câu hỏi, không có do dự.
Kishasha, Lacari và ba nữ thú nhân khác rút móng vuốt ra và tàn sát những người bảo vệ xung quanh.
‘Chiến thuật hiệu quả đấy.’
Nếu họ chần chừ - dù chỉ một chút thời gian, lính canh sẽ thổi tù và để gọi quân tiếp viện. Nhưng bên tổ đội ba đã không sơ suất.
Tôi cười cay đắng. Là họ cẩn thận, hay là họ không thèm nghĩ ngợi gì nhiều ?
Họ quyết định giết tất cả mọi người, ngay khi vừa xuất hiện.
Chín thi thể không đầu nằm dài trên mặt đất.
Thủ lĩnh đám lính canh ngồi bệt xuống đất. Mặt ông ta tái xanh, và đũng quần ướt nhẹp.
“Chuyện, chuyện điên khùng gì…” - Người đàn ông lẩm bẩm với giọng bất lực.
Khoảnh khắc tiếp theo, cái đầu văng đi.
Kishasha rút móng vuốt ra và nhìn Prisis m.
“Con gái nhân loại. Theo tôi."
"Các vị là ai…? Các vị đến từ Thú nhân quốc phải không? Đất nước đó ở xa lắm mà, sao các vị lại có thể ở đây được?”
Kishasha phớt lờ câu hỏi của Prisis và quay lại nhìn.
“Nishazu. Có nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó không? Ta ngửi thấy mùi máu. Tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
"Vâng chị à."
Nishazu nhảy lên mái nhà.
Mỗi bước nhảy của cô ấy cao gần 3 mét. Sau vài cú chuyền, cô ấy đã lên đỉnh tháp canh.
Trong lúc ấy…
Kishasha nhìn chằm chằm vào khoảng không và lẩm bẩm.
“Loại nhiệm vụ: Chạy trốn. Ra khỏi địa điểm được chỉ định. Với NPC này?”
"Các vị!" - Priasys tiến một bước về phía trước. Giọng nói của cô đã trở nên mạnh bạo hơn hẳn.
“Các vị có phải là những người hồi đó không? Chính các vị đã cứu tôi!"
"Cô đang nói về cái gì vậy?"
“Nhân loại này ồn quá. Nếu em vặn tay cô ta, liệu cô ta có im đi không nhỉ ?"
Nước da của Prisis trở nên tái nhợt. Nhưng cô mím chặt môi, lấy hết can đảm và nói.
“Không biết trong số các vị có người nào tên Han không? Một chiến binh tóc đen, mắt đen. Anh ta cao hơn tôi một cái đầu, sử dụng kiếm và khiên, và… Uhm, nói năng hơi cộc cằn.”
“Thật vớ vẩn…” – Lacari lầm bầm.
“Chiến binh loài người ?” - Kishasha ngắt lời Lacari - “Một người tóc đen cầm kiếm và khiên. Tên là Han. Cô đang đề cập đến chiến binh đó phải không?
"Cô biết anh ta ư! Tôi đang tìm kiếm tin tức về người đàn ông đó. Nếu mọi người đến từ cùng một nơi, thì Han…”
“Anh ấy đã từng ở cùng chỗ tôi. Nhưng không còn nữa."
Khuôn mặt của Prisis cứng đờ: “C-Cô đang nói gì vậy? Lẽ nào là…?"
“Tôi nghe nói anh ấy đã đến một nơi xa lạ tên là Niflle-cái gì đó. Dù sao đi nữa, có thể anh ta đã chết rồi.”
"Không thể nào…"
‘Cái đồ chết tiệt này…’ - Tôi càu nhàu.
Theo quan điểm của Kishasha, sự tồn tại của tôi rất mơ hồ - thậm chí lúc đó chúng tôi còn chưa gặp nhau, nên cô ta không quan tâm đến tôi cũng là điều bình thường.
“Dù sao thì bọn ta cũng đang bận vì nhiệm vụ này. Nếu có thể, hãy nhấc cái chân lên và lặng lẽ đi theo chúng tôi. Bọn khốn đó sẽ đến đây sớm thôi.”
Kishasha nói, trong khi nhìn sang bên kia đường.
Tôi cũng hướng ánh mắt về hướng đó.
Phía bên kia đường, mọi người đang chạy vội vã. Có thể là do khung cảnh kinh hoàng ở chỗ này, nhưng dường như còn có một lý do lớn hơn.
"Chị ơi!"
Nishazu nhảy xuống từ tầng ba của một tòa nhà, với cú hạ cánh nhẹ nhàng.
“Quái vật đang tấn công. Có vẻ như chúng sẽ sớm vào thành thôi.”
“Thảo nào mà nãy giờ chưa có thêm tên lính nào xuất hiện.” - Kishasha lẩm bẩm.
Thực vậy. Đáng lẽ, để bảo vệ tòa thành nhỏ này, còn rất nhiều lính canh. Nếu những tên lính khác không thể đến đây, có nghĩa là chúng đang bận vì những vấn đề khác.
Tôi cẩn thận lắng nghe. Ở đâu đó phía xa, những tiếng la hét và tiếng kim loại va chạm, đang đan xen nhau dữ dội. Đó là âm thanh đặc trưng của một chiến căng thẳng.
[Người thằn lằn Lv. 21] X 355
[Lính nhân loại Lv. 18] X 103
[Mối quan hệ thù địch được thiết lập!]
[Người thằn lằn vs Lính nhân loại]
[Mẹo/Đôi khi, trong nhiệm vụ, kẻ thù sẽ đụng độ với nhau. Hãy cố gắng tận dụng điều này để hoàn thành nhiệm vụ!]
“Chúng ta hãy rời khỏi đây thôi.” - Kishasha nhảy lên mái nhà.
“Hừm, may phước cho con người bẩn thỉu.” - Lacari liếc nhanh vào mặt Prisis và nói như thể đang nôn mửa, rồi đi theo Kishasha - “Ê, nhanh lên, con người kia.”
“…Anh ấy sẽ không chết.” – Prisis vẫn thẫn thờ ở đó.
"Ê, cô đang nói về cái gì vậy?"
"Nhanh lên nào. Đi theo chúng tôi.”
Nghe tiếng các cô gái giục giã, Prisis ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô ấy vô tình hướng thẳng về phía tôi.
“À… Ừm.” - Tôi vô thức ho nhẹ, nhưng đương nhiên là Prisis không nghe thấy.
Chẳng bao lâu, cô biến mất dưới sự hộ tống của tổ đội ba.
Thêm thuốc nửa đi sốp ơi vã quá
ReplyDeleteTks
ReplyDelete