Gacha Vô hạn - Chương 205: Đội Cảnh vệ
Cạch
Một tách trà nghi ngút khói được đặt trên chiếc bàn gỗ vuông, bên trong chứa đầy trà xanh.
“Xin lỗi nếu như nó không hợp khẩu vị của các bạn.”
"À không sao, cảm ơn."
“Các bạn có muốn ăn bánh không? Tôi tự nướng đấy…”
“Không, không cần đâu!” - Jenna vội vàng đáp lại và nhấp một ngụm trà xanh.
Trong lúc đó, Velkist ngồi khoanh tay, mắt nhắm nghiền, như thể không muốn nghe không muốn nhìn thấy gì hết.
Sau khi đặt đĩa bánh lên bàn, chàng trai trẻ ngồi xuống và lên tiếng: “Lâu rồi mới có khách. Suốt thời gian qua chúng tôi chỉ nhìn thấy những khuôn mặt giống nhau, thật nhàm chán.”
Chàng trai trẻ tiếp tục mỉm cười, với khuôn mặt thánh thiện. Quần áo của anh ta rộng thùng thình, chiếc kính cũ kỹ sắp rụng ra đến nơi. Anh ta thậm chí còn không mang theo một con dao găm nào. Hoàn toàn không có vũ khí, hoàn toàn không có ý định chiến đấu.
Vâng, anh ta chính là người đứng ra đón tiếp chúng tôi.
Ngay khi chúng tôi đáp xuống khu tàn tích, chàng trai trẻ này đã đứng trước mặt chúng tôi để chào đón và mời chúng tôi đến một căn biệt thự ở gần đó.
Chúng tôi đã đề cao cảnh giác, e ngại rằng đây có thể là một cái bẫy. Nhưng dù chúng tôi có nhìn xung quanh và chú ý quan sát thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng không thấy dấu hiệu của bất kỳ cuộc phục kích hay ám sát nào.
"Chúng ta nên làm gì đây? - Jenna thì thầm với tôi với vẻ mặt bối rối – “Những người này dường như không muốn chiến đấu.”
Tôi chỉ có thể thở dài. Tôi muốn đe dọa họ và lấy hết đồ đạc của họ, nhưng nếu thế, chúng tôi không khác gì một lũ cướp.
Nếu họ tấn công chúng tôi trước, mọi chuyện thật dễ dàng. Tuy nhiên, việc tự mình gây hấn lại là một vấn đề không nhỏ, nhất là khi những người này đang thể hiện thái độ yêu chuộng hòa bình và phản đối PVP.
“Đành phải đợi thôi.”
“Cho đến khi Master tới?”
"Đúng."
Nếu chúng tôi ra tay những người này, Anytng sẽ gặp tai tiếng. Người ta sẽ nói rằng Master của chúng tôi là kẻ phản diện, tàn sát bừa bãi những người chơi hiền lành vô tội. Điều đó có thể dẫn tới một số rủi ro không đáng có, thậm chí một vài Master cấp cao có thể tấn công chúng tôi để “thể hiện chính nghĩa”. Trong trò chơi này không hiếm những tình huống như vậy.
Khi tôi đang ngồi im lặng suy nghĩ thì chàng trai lên tiếng.
“Tôi thấy các bạn đều mang vũ khí.”
Tôi ngước lên nhìn mặt anh ấy. Nét mặt anh ta không có sự thay đổi nào cả, vẫn là một nụ cười bình thản.
"Vậy thì sao?"
"Các bạn định đến đây để đánh chiếm nơi này?"
Không việc gì phải giả vờ. Tôi lặng lẽ gật đầu. Nét mặt của chàng trai trẻ vẫn không thay đổi.
“Thực ra các bạn không thực sự muốn chiến tranh, thứ các bạn cần là nguyên liệu, phải không?”
Tôi nheo mắt lại. Anh chàng này thông minh đấy.
Thực vậy. Nếu chúng tôi thực sự là những kẻ hiếu chiến, thì đã không có cuộc nói chuyện này.
“Vâng, chúng tôi có một nhiệm vụ quan trọng phía trước. Rất nhiều quái vật đang xuất hiện… Chúng tôi cần thêm nguyên liệu để tăng cường lực lượng của mình.” - Jenna thẳng thắn nói.
Chàng trai trẻ gật đầu.
“Master của tôi là một người tử tế. Nếu các bạn gặp khó khăn như vậy, có lẽ anh ấy sẽ hiểu và giúp các bạn. Chúng ta hoàn toàn có thể chia sẻ tài nguyên với nhau mà không cần phải đổ máu.”
Tôi cười khúc khích trong sự hoài nghi. Tuy nhiên, tôi vẫn im lặng vì không muốn phá vỡ bầu không khí này.
Chúng tôi được dẫn đến phòng dành cho khách, ở tầng hai của biệt thự. Chúng tôi phải đợi ở đó cho đến buổi tối (theo giờ Trái đất), khi Anytng đăng nhập và đưa ra quyết định.
“Nhưng tiền bối, chúng ta không phải cần rất nhiều tài nguyên sao?” – Velkist nhăn mặt – “Dù bọn họ chia cho chúng ta, cũng chỉ được một phần nhỏ. Làm sao bằng chúng ta độc chiếm cơ chứ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Chuyện này thật bực mình.” - Velkist cắn môi vì thất vọng.
Anh ta đến đây và mong đợi được chiến đấu một trận tưng bừng, nhưng bây giờ chúng tôi chỉ có thể ngồi đó và chờ đợi.
Tôi nhớ lại lời giải thích của chàng trai trẻ.
Tên anh ta là Adilung Rizos. Anh ta là một học giả đến từ lục địa Radelsi. Anh ta nói rằng Master của mình, “Saechoom,” ban đầu tập trung vào việc leo tháp, nhưng khi đến tầng 44 thì người này đột nhiên thay đổi. Master của anh ta trở nên yêu chuộng hòa bình, thích trang trí phòng chờ, nuôi dưỡng anh hùng, thành lập một bang hội và hòa nhập với những người dùng có cùng chí hướng.
Cũng theo lời Adilung, ban đầu tàn tích này do một người chơi chiếm đóng. Kẻ đó sử dụng tài nguyên của tàn tích này để tăng cường lực lượng và cướp bóc những người chơi xung quanh. Cuối cùng, các Master của bang hội “Sao Bạc”, bao gồm Saechoom, đã đoàn kết và nổi dậy chống lại kẻ độc tài.
Sau khi giành chiến thắng trong cuộc chiến, hội Sao Bạc bắt đầu chia sẻ tài nguyên của tàn tích cho các thành viên.
Đó là một câu chuyện khá hào hùng.
“Oppa” - Jenna đột nhiên vỗ vai tôi – “Ở đây có một số người khá mạnh đấy. Em cảm thấy sự hiện diện của họ.”
Tôi gật đầu.
Không thể duy trì cục diện nếu không có sức mạnh. Rốt cuộc, như người ta nói, “Hòa bình sinh ra từ họng súng”.
Tôi lặng lẽ nhìn vào bao kiếm được buộc chặt trên thắt lưng, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở phía đó, một viên pha lê cao hàng chục mét vẫn đang tỏa sáng lấp lánh.
Không lâu sau…
[Chào mừng đến với Pick Me Up!]
Anytng đã đăng nhập.
[Tải hoàn tất.]
[Bắt đầu! (Đã chọn)]
Ngay khi màn hình chính xuất hiện, Anythg có thể kiểm tra cuộc hành trình của chúng tôi. Có lẽ lúc này, anh ta đang ngạc nhiên lắm.
Trước mặt Anythg là một khung cảnh nhộn nhịp. Ở đó, những anh hùng của hội Sao Bạc đang bình thản thu thập tài nguyên. Họ đang chặt cây quý hiếm, săn thú và khai thác quặng.
Màn hình thao tác của Anytng đơ ra một lúc, rõ ràng là anh ấy đang bối rối.
[Master, bạn có thể ra lệnh cho các anh hùng tiến hành tấn công.]
[Các anh hùng sẽ ngay lập tức gây chiến để chiếm giữ khu tàn tích! Bạn có muốn ra lệnh tấn công không?]
[Không (Đã chọn)]
Đúng như tôi dự đoán, Anytng từ chối cuộc tấn công.
Hệ thống tiếp tục gửi thông báo.
[Master, có tin nhắn chờ từ một tài khoản không xác định.]
[Bạn có muốn kiểm tra không?]
[Có (Đã chọn)]
Lần này, kết nối trò chuyện xuất hiện. Màn hình thay đổi ngay lập tức.
Saechoom> Đây có phải là Anytng không?
Saechoom> Tôi là Hội trưởng của hội Sao Bạc, Saechoom ^^
Saechoom> Tôi đã nhìn thấy các anh hùng của bạn tại khu tàn tích của chúng tôi, bạn cần tài nguyên phải không?
Saechoom> Dù chúng tôi đang sở hữu tàn tích này, nhưng nếu bạn đáp ứng một số điều kiện, chúng tôi có thể chia sẻ với bạn!
Saechoom> Có lẽ bạn đang nhắm đến tầng 50. Hãy tham gia bang hội của chúng tôi nhé. Tôi thích trò chuyện và kết bạn với mọi người. ^^
Saechoom> Thông thường, mấy kẻ thích PVP thường tấn công ngay lập tức, nhưng bạn lại không làm thế. Tôi tin rằng bạn là một người yêu chuộng hòa bình! Hehehe, tôi nhìn người chưa bao giờ sai đâu!”
Cuối cùng, Anytng cũng trả lời. Anh ta nói rằng mình cần rất nhiều tài nguyên. Nếu họ ưu tiên cho anh ta, Anythg sẽ đền đáp đầy đủ sau khi vượt qua tầng 50.
Saechoom> Ồ, bạn cần nhiều quá nhỉ. ㅠ.ㅠ
Saechoom> Không sao đâu! Tôi sẽ nói chuyện với các thành viên bang hội của chúng tôi. Họ đều là những người tốt bụng và không tham lam.
Saechoom> Tuy nhiên, vì đã có nhiều người xếp hàng từ trước nên phải mất một thời gian mới đến lượt bạn!
Cuối cùng, một thông báo hiện ra.
[Chủ hội 'Sao Bạc' 'Saechoom' đã mời bạn vào bang hội! Bạn có chấp nhận không?]
[Có (Đã chọn)]
Sau một hồi do dự, Anytng đã đưa ra quyết định.
Ngay sau khi Anythg chấp nhận, một chuỗi thông báo hiện ra.
[Chào mừng đến với Hội Sao Bạc!]
[Thiên đường cho những người chơi yêu chuộng hòa bình, với hương thơm chữa lành của hoa lá cỏ cây và tình hữu nghị thân thương bình đẳng bác ái!]
[Thành viên hiện tại trực tuyến – 17]
[Một tab bang hội đã được thêm vào menu.]
[Nhấn vào tab để xem trạng thái bang hội.]
[Bây giờ bạn có thể sử dụng kênh chat bang hội.]
[Để biết thêm các chức năng chi tiết, hãy mở phần trợ giúp.]
Vậy là Anytng đã chính thức gia nhập hội Sao Bạc.
[Kênh chat bang hội]
Anytng> Xin chào! Tôi là thành viên tạm thời của bang hội, rất vui được gặp các bạn.
Saechoom> Đây là thành viên mới, Anytng! Mọi người hãy chào đón nồng nhiệt nhé~
Nuruha> Rất vui được gặp bạn!
MeowBark> Xin chào~ Hãy chăm sóc tôi nhé~
BlueRose> Chào mừng người anh em.
Hàng loạt lời chào và lời chúc tuôn ra như mưa. Không cần phải xem thêm nữa. Tôi đóng màn hình trò chuyện trước mặt và uống hết tách trà.
"Ô, chuyện này…"
Jenna và Velkist đang trợn mắt nhìn lên không trung. Khi cấp độ tăng lên, họ cũng nhận được “Quyền năng can thiệp”, và bây giờ họ cũng có thể thấy dược một số thông báo trên màn hình của Anythg.
Cạch
Cánh cửa phòng mở ra và Adilung bước vào với nụ cười rạng rỡ.
“Chào mừng đến với đại gia đình Sao Bạc!”
“…”
“Bây giờ thì các bạn sẽ cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng theo thời gian thì…”
“Rất tiếc. Chúng tôi sẽ không ở lại lâu được.”
"Không sao đâu! Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Adilung đặt một cái khay có ba chiếc bánh sandwich và sữa trước mặt chúng tôi, cúi chào rồi rời đi. Có vẻ như anh ấy đang đãi chúng tôi một bữa ăn.
Jenna nhìn đĩa bánh rồi lại nhìn tôi và Velkist.
“Chúng ta… không cần phải… chiến đấu, phải không?”
"Rồi sẽ thấy. Ai biết được, nhỡ họ phục kích chúng ta thì sao.”
“Nếu họ định tấn công, đâu cần mất thời gian như thế này. Em nghĩ là có thể tin tưởng họ… Thế giới vẫn nhiều người tốt mà.”
“Đại gia đình? Thật nực cười.” - Velkist chế giễu.
Tôi đã thở dài: “Mọi người thấy đấy, Master đã đưa ra quyết định.”
"Thoả hiệp với bọn họ?" – Velkist bĩu môi.
“Đó không phải là một sự thỏa hiệp, đó là thiện chí!” – jenna lắc đầu – “Chúng ta không nên giết chóc bừa bãi.”
Trong lúc Jenna và Velkist tranh cãi, tôi nhíu mày ngồi trên ghế, tổng hợp lại những thông tin vừa nhận được. Theo lời Saechoom, bang hội này phân phối tài nguyên khai thác được từ tàn tích, theo một thứ tự nhất định. Vì Anytng là người mới tham gia bang hội nên lượt khai thác của chúng tôi ở cuối bảng.
Tài nguyên trong khu tàn tích được khôi phục vài ngày một lần, vì vậy theo tình trạng này, chúng tôi phải đợi gần một tháng.
Một tháng chờ đợi.
'Anh bạn thực sự lựa chọn phương án này à?'
Tôi quyết định không đưa ra ý kiến gì.
Adilung cung cấp cho chúng tôi chỗ ở trong biệt thự. Trong khi chờ đợi, chúng tôi có thể luyện tập hoặc đi dạo quanh tàn tích.
Sáng hôm sau.
Tôi đang uống trà ở tầng một của biệt thự và quan sát các anh hùng đang thu thập tài nguyên ở bên ngoài.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ những thứ mà họ cho vào bao.
'Thứ đó không có tác dụng...'
Chúng là những nguyên liệu thông thường có thể kiếm được sau khi chinh phục hầm ngục hàng tuần. Theo kinh nghiệm của tôi, những vật phẩm quý hiếm quan trọng chỉ có thể lấy được từ viên pha lê ở đằng kia.
Tôi uống một ngụm trà xanh và nhìn về phía trước.
Adilung đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên ở quầy.
“Kiểm tra lại sổ nhé. Lần này đến lượt chúng tôi.”
"Phải, tôi xác nhận." – Adilung tươi cười và lấy bút ra. Đúng lúc đó…
Chát!
Cánh cửa bật mở và có người bước vào.
“Adil!”
Một người phụ nữ da nâu và tóc đuôi ngựa màu xanh bước vào. Cô ấy có vóc dáng cân đối và đeo một thanh kiếm ở thắt lưng.
“Chúng tôi cần nguyên liệu gấp. Xếp lại thứ tự đi”.
Theo sau cô ta là hàng loạt người đàn ông mang vũ khí.
“Cái gì? Lần trước các bạn đã được ưu đãi rồi mà!” – Adilung lắc đầu.
"Master của chúng tôi đã quyết định như vậy rồi."
“Xin lỗi… nhưng chúng tôi đã đợi ba tháng rồi…” – Người đàn ông trung niên lắp bắp.
“Ông bạn, trật tư đi.” - Người phụ nữ đưa tay đập bàn – “'Đội vệ binh' chúng tôi đang duy trì hòa bình ở đây. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi suy yếu? Làm sao chúng tôi có thể chống trả những kẻ thù xâm lược? Không thể để 24, hay đúng hơn là 25 Master, phải ra đường. Đúng không, thưa quý ngài yếu đuối?”
"À… Thì…"
“Ngày mai sẽ đến lượt của ông bạn. Chờ thêm một ngày cũng không chết được đâu.”
"…Được rồi."
Người đàn ông trung niên cúi đầu.
“Thế nhé. Hôm nay đến lượt chúng tôi khai thác?”
"Cô…"
Người đàn ông trung niên định nói gì đó, nhưng người phụ nữ đã ngắt lời.
“Đừng quên ai đổ máu nhiều nhất trong cuộc chiến giành lấy tàn tích này. Trong lúc chúng tôi đánh đuổi kẻ thù, Master của ông chỉ ngồi đó, còn các ông thì núp ở đằng sau. Đồ…"
Đôi môi của người phụ nữ lặng lẽ mấp máy.
'…Ký sinh trùng.'
Cô ấy không nói ra nhưng tôi có thể đoán được những lời đó.
‘Ực’
Tôi bình thản uống nốt tách trà.
Trong lúc ấy, người đàn ông trung niên lặng lẽ rời đi.
Người phụ nữ cười khẩy, giật lấy cây bút từ tay Adilung và ký tên. Khi đặt bút xuống, ánh mắt cô ấy nhìn về phía tôi.
“Hả, người đàn ông đó…”
“Thành viên mới trong đại gia đình mà tôi đã nhắc đến ngày hôm qua.”
“Đại gia đình cái cục c…..”
“Ăn nói cho cẩn thận!!”
“Hừm. Đừng có lên mặt với tôi. Dù sao thì… hả?”
Người phụ nữ chớp mắt khi nhìn tôi. Biểu cảm của cô ta lập tức thay đổi, và sau đó, cô dẫn nhóm của mình rời khỏi biệt thự.
Không lâu sau, Adilung bước vào phòng gặp tôi. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt cay đắng.
"Xin lỗi. Tôi rất tiếc đã để các bạn phải nhìn thấy một cảnh tượng xấu xí như vậy. Trước đây họ không như thế này…”
“Đơn giản là họ đã thay đổi rồi.”
“Đúng vậy. Nhưng chúng ta không thể bảo vệ được tàn tích này nếu không có họ. Họ là những thành viên quý giá.”
'Thành viên quý giá? ' – Tôi cười thầm trong bụng – ‘Kịch hay sắp diễn ra rồi.’
Tôi quyết định kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa.
Cảm ơn trans đã bỏ bom đêm khuya. Truyện hay quá
ReplyDeleteHú hú bão
ReplyDelete